Cậu hoảng hốt hiểu ra gì đó, lại như không biết gì hết, xuất phát từ bản năng, cảm giác hôm nay mình đã được trải nghiệm thế nào là tâm kế.
Người lớn đáng sợ quá đi mất.
Thẩm Lưu Sương khoanh tay trước ngực, mày mắt u ám.
Có ai miệng mồm kêu đau, từ đầu đến cuối lại mỉm cười thích ý nhường ấy không? Tiểu tử thối Giang Bạch Nghiễn, đến diễn kịch cũng vụng về.
Thi Đại đâu thể nào nhìn không ra, vậy mà nàng vẫn không từ chối.
...Thôi được rồi.
Thẩm Lưu Sương khép hờ mắt.
"Không bàn được gì."
Bách Lý Thanh Chi có vẻ mệt mỏi:
"Chỉ đành thử đi xung quanh, tìm Tống Đình và mắt trận."
"Ta còn một cách."
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
"Chống đỡ ảo cảnh lớn như vậy, cực kỳ hao tốn thể lực. Một khoảng thời gian sau, chờ hung thủ suy yếu, sức khống chế với huyễn trận giảm đi..."
Nàng ta nhanh nhẹn nhướng mày:
"Chúng ta có thể dùng sức mạnh, cứng đối cứng trực tiếp phá trận."
Đâm ảo cảnh thành một tổ ong, đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.
Tất nhiên phải chờ sức lực của hung thủ phía sau tiêu hao hơn phân nửa, khó lòng duy trì ảo cảnh mới được.
"Cách này ổn đó."
Nhiếp Trảm xoa nắm đấm:
"Linh lực của ta dồi dào lắm."
"Nhưng mà."
Thi Đại nói:
"Cái chết của Bách Lý Tiêu và Bách Lý Lương, cách nhau khoảng nửa canh giờ. Tốc độ giết người của hung thủ nhanh như vậy...'
Thi Đại cau mày:
"Hắn muốn giết bao nhiêu người đây?"
Câu này vô cớ khiến người ta sởn gai óc, Bách Lý Thanh Chi biến sắc, siết chặt cánh tay Thẩm Lưu Sương.
"Hơn nữa, thực lực kẻ đó quá mạnh!"
Nhớ lại người khoác áo choàng đen, lòng Nhiếp Trảm hãy còn sợ hãi:
"Vậy mà đánh tan phi kiếm của ta chỉ trong một chiêu, rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Hắn là Trảm Đao Tâm trong truyền thuyết ư?"
Tần Tửu Tửu cúi đầu, dò xét kéo nhỏ chất bạc của mình.
Người khoác áo choàng đen cũng đánh nát rối bóng của nàng ta.
"Tống Đình nói, Trảm Tâm Đao rất có thể là người của quan phủ."
Thi Đại nhớ lại nghi vấn chưa kịp hỏi cách đó không lâu:
"Trảm Tâm Đao xuất hiện hai mươi năm trước...Diêm Thanh Hoan, vị thứ sử bị chết đuối kia, bắt đầu nhậm chức từ khi nào?"
Diêm Thanh Hoan sửng sốt:
"Hình như cũng là hơn hai mươi năm trước!"
Thẩm Lưu Sương hiểu ý nàng:
"Muội cảm thấy, thứ sử là Trảm Tâm Đao?"
"Không phải cảm thấy."
Thi Đại nhếch môi:
"Là manh mối quá ít, đành phải dựa vào hai người có thể liên quan đến nhau."
Liên tưởng thứ sử và Trảm Tâm Đao lại với nhau, vậy mà thật sự thông suốt.
"Diêm Thanh Hoan từng nói, thứ sử cương trực công chính, là quan tốt chính trực."
Thi Đại lên tiếng:
"Có lẽ thứ sử cũng chẳng phải Trảm Tâm Đao, nhưng suy luận theo lý lẽ này, ông ấy chắc chắn quen biết với Trảm Tâm Đao."
Thế nên, Trảm Tâm Đao mới có thể diệt trừ hung thủ thông qua hồ sơ những vụ án cũ.
"Nhưng mà..."
Thi Vân Thanh chen lời:
"Mười mấy năm trước thứ sử đã..."
Bỗng dưng thông suốt đầu mối, cậu bé nhanh chóng chớp mắt.
"Mười mấy năm trước thứ sử đã qua đời."
Diêm Thanh Hoan vỡ lẽ:
"Hôm nay hung thủ muốn trả thù cho ông ấy?"
Thi Đại búng tay:
"Đúng rồi."
Manh mối Trảm Tâm Đao này, không chút liên hệ đến nhà Bách Lý.
Rất lâu trước đó, Thi Đại đã suy nghĩ về ý nghĩa của vết đao cắm thẳng trên thi thể.
"Trảm Tâm Đao giết người, trước giờ chỉ lấy mạng trong một đao, không để lại dấu vết."
Thi Đại lên tiếng:
"Tối nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc trước giờ của ông ta."
Thẩm Lưu Sương "ừm" một tiếng:
"Như đang trả thù riêng."
Xe tù dạo quanh, tuyên bố tội danh, tất cả mọi thứ trong ảo cảnh đều có ý trừng phạt rành rành.
"Tóm lại, ta có ba suy đoán."
Thi Đại nói:
"Thứ nhất, thứ sử là Trảm Tâm Đao, mười mấy năm trước bị nhà Bách Lý mưu hại g iết chết, người thân hoặc bạn tốt của ông ấy đã kế thừa danh hiệu Trảm Tâm Đao, mấy năm nay thay ông ấy hành hiệp trượng nghĩa."
"Thứ hai."
Thi Đại giơ ngón tay thứ hai lên:
"Thứ sử và Trảm Tâm Đao có quan hệ thân thiết, thông qua thứ sử, Trảm Tâm Đao có thể đọc được hồ sơ vụ án. Về sau thứ sử bị hại, tối nay Trảm Tâm Đao đến trả thù."
"Thứ ba, là suy đoán ban đầu của chúng ta."
Thi Đại cất lời:
"Trảm Tâm Đao quen biết vợ chồng Bách Lý Sách đã qua đời, lần này đến trả thù cho họ."
"Thôi đại nhân, Trảm Tâm Đao..."
Bách Lý Thanh Chi như có điều suy nghĩ:
"Không ít bách tính đã chịu ơn của Thôi đại nhân, năm đó ông ấy qua đời, quả thật có rất nhiều người căm phẫn, cho rằng chuyện rơi xuống hồ không phải ngoài ý muốn."
Thi Đại:
"Thôi đại nhân?"
"Vị thứ sử kia, tên Thôi Ngôn Minh."
Bách Lý Thanh Chi cười:
"Lúc ông ấy nhậm chức, các ngươi vẫn chưa ra đời."
Nàng ta bĩu môi, nhớ lại đơn giản:
"Là một vị quan tốt, ngay cả cha nương ta cũng khen ông ấy một lòng vì dân, thiết diện vô tư."
Tính toán thời gian, Bách Lý Thanh Chi khi đó cũng chỉ trên dưới mười tuổi.
"Người đã qua đời, nghĩ những chuyện này cũng vô ích."
Bách Lý Thanh Chi tiện tay vén lọn tóc ra sau tai:
"Chúng ta chọn hướng, đi về trước nhé?"
Tần Tửu Tửu gật đầu, kéo bạc trong tay bỗng nhúc nhích, cắt ra một bóng đen hình tròn.
Sau khi nàng ta niệm pháp quyết, bóng đen bay lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng ta.
"Thế này."
Bị những người khác đồng loạt nhìn chăm chú, Tần Tửu Tửu đột nhiên cúi đầu:
"Dễ để người khác nhìn thấy."
Trước giờ nàng ta ít nói, mới nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực ra...
Liếc thấy vệt ửng đỏ trên vành tai Tần Tửu Tửu, Thi Đại nghĩ, có lẽ cô nương này hướng nội quá, không giỏi giao tiếp với người khác.
"Ý này rất hay."
Nhiếp Trảm vui vẻ nói:
"Giống như thả diều vậy."
Họ nói đi là đi, không ở lại thêm.
Địa ngục ao máu chỗ nào cũng có đầm nước, bốc mùi hôi tanh mục nát.
Thi Đại nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ sậm đầy đất:
"Mấy thứ này chỉ là máu thuần túy thôi sao?"
Trong một ao nước sâu hơn cách đó không xa, mỗi một bóng người đều gắng sức vùng vẫy, dáng vẻ rất đau khổ.
Tần Tửu Tửu thả một tấm giấy da xuống vũng nước, không có gì xảy ra.
Lại ném vào ao nước, vậy mà mặt nước lại nổi bọt sôi trào, nhanh chóng nuốt chửng giấy da, tan thành bột mịn.
"Cách xa ao máu một chút."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Máu trong ao có tác dụng ăn mòn."
"Ta biết ngay mà."
Khóe môi Nhiếp Trảm co giật:
"Cực hình địa ngục, không thể nào khiến người ta dễ chịu được."
Bách Lý Cẩn bị phán sẽ chết trong địa ngục ao máu, lẽ nào đã bị ăn mòn hết nửa lớp da?
Nghĩ thôi cũng đau.
Nhiếp Trảm nghiến răng.
Vũng nước cạn khắp nơi, Thi Đại phải nhấc váy lên.
Nàng chẳng hề để ý đến đến vết máu dơ dưới đất, đặt tâm tư vào vụ án, trò chuyện câu được câu chăng với Thẩm Lưu Sương.
Dáng vẻ thiếu nữ nhanh nhẹn, vai thẳng lưng gầy, mép váy nhấc lên nhẹ nhàng bay phấp phới, để lộ mắt cá chân mảnh mai.
Nàng có ý tránh máu, thỉnh thoảng nhón chân nhanh nhạy nhảy qua, váy đỏ như cánh bướm tung bay, cổ chân là nhánh cây bạch ngọc.
Không nhìn nàng, giọng nói của Thi Đại vẫn quanh quẩn bên tai, từng câu từng chữ như rèm châu vang vọng giòn giã, đi cùng là hương hoa dành dành sau cơn mưa.
"Muội thấy Diệp phu nhân cũng rất kỳ lạ."
Thi Đại nhỏ tiếng nói với Thẩm Lưu Sương:
"Bà ta sợ hãi quá mức, là đương gia chủ mẫu, lẽ ra bà ta phải trải qua không ít chuyện mới đúng chứ?"
So sánh với nhau, dẫu mặt mày Bách Lý Thanh Chi khiếp sợ, nhưng tóm lại vẫn giữ được bình tĩnh, không thẹn với lương tâm.
Diệp Vãn Hành thì sao...trạng thái giống hệt như Bách Lý Cẩn mất hồn mất vía.
Mà Bách Lý Cẩn, là một trong những đối tượng trả thù của hung thủ.
"Thanh Chi cô cô."
Thi Đại hỏi:
"Diệp Vãn Hành và Bách Lý Hoằng là người thế nào?"
"Nhị ca nhị tẩu ư?"
Bách Lý Thanh Chi đang tập trung tinh thần tránh vũng nước, không làm bẩn mép váy:
"Rất tốt, mọi người đã gặp nhị tẩu rồi, tẩu ấy dịu dàng lắm đúng không? Nhị ca đối xử với người khác cũng ôn hòa, chỉ là quá mê mẩn đao pháp, cả ngày luyện tới luyện lui, chẳng quán xuyến nhà cửa cho mấy."