Những chuyện không làm được trong phim, có tiếc nuối không?
Trong phim Ôn Khách Hành và Chu Nhứ rất viên mãn, vui vẻ bắt đầu cuộc sống
hạnh phúc trên núi tuyết. Trong phim, Chu Nhứ chẳng có gì để tiếc nuối
cả.
Nhưng ngoài đời......
Trương Triết Hạn dành thời gian
mấy tháng trời để tách Chu Nhứ ra khỏi máu thịt của mình, kết quả phát
hiện ra, bản thân anh rất ngưỡng mộ hiệp khí không sợ trời không đất của Chu Nhứ, anh còn có cùng tầm nhìn với Chu Nhứ trong cách hành xử. Vốn
là cùng một người, tách biệt thế nào cho được.
Chu Nhứ yêu Ôn Khách Hành, cho nên anh mới sinh ra cảm giác ỷ lại không tên đối với Cung Tuấn.
Xung quanh lúc nào cũng có rất nhiều anh em chiến hữu bên cạnh, thế mà vẫn luôn nghĩ đến Cung Tuấn.
[Lão Ôn ~ ra đây uống rượu nha.] Trương Triết Hạn nghĩ, tình cảm của Ôn Chu
không thể phá vỡ được, có thể vững vàng đứng chắn trước bao đầu sóng
ngọn gió.
Lần đầu tiên trong đời Trương Triết Hạn lại hoài niệm
cuộc sống trong một đoàn phim đến như vậy. Làm anh liên tục vào siêu
thoại xem ảnh chụp trộm , những lúc nghỉ ngơi anh cười
rất tươi, Cung Tuấn lại nhìn anh với ánh mắt nuông chiều. Chu Nhứ sẽ
không cười như vậy, đó là chính anh, Trương Triết Hạn. Nhưng anh lại
không phân biệt được ánh mắt của Cung Tuấn và Ôn Khánh Hành khi nhìn
mình.
Sau khi rời đoàn, tất cả mọi người bao gồm trợ lý, người
đại diện, nhân viên công tác, phía nhãn hiệu, fans hâm mộ đều đối xử cực kỳ tốt với anh. Nhưng Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn không
xốc nổi tinh thần, chẳng giống như Cung Tuấn luôn dễ dàng khơi dậy được
tế bào sinh động của anh. Không giống Cung Tuấn đối với anh cẩn thận chu đáo, có thể khiến anh vui vẻ cả ngày, trong lòng luôn chìm ngập trong
vui sướng và cảm giác thành tựu.
[Trương Triết Hạn, em có từng nghĩ xem là em đến tìm Ôn Khách Hành, hay là tìm tôi không?]
Anh... chẳng phải là Ôn Khách Hành sao. Trương Triết Hạn mấy tháng trời không gặp Cung Tuấn, tất cả chỉ phụ
thuộc vào trí nhớ trong đoàn. Giống như lúc này đây, tin nhắn của Cung
Tuấn trước sau càng thẳng thắn hung hăng, cảm giác sắc bén xa lạ khiến
anh vô cùng lúng túng.
[Ngày đóng máy ấy, tôi đã vĩnh viễn bỏ lại Ôn Khách Hành trên núi tuyết, để hắn được ở cùng Chu Nhứ người hắn yêu rồi.]
Ngay ngày đóng máy đã thoát vai được luôn rồi sao?
Ban sáng Trương Triết Hạn đã đăng lên Weibo báo cáo hành tung của chính
mình, còn chú thích thêm lát nữa anh sẽ đến Tứ Quý Sơn Trang ngắm nhìn
hoa cỏ cây cối quen thuộc, dùng thân phận gì, nghĩ là biết ngay. Người
hâm mộ phấn khích nhắn gào A Nhứ A Nhứ em nhớ anh quá à.
Anh chụp hình chia sẻ tâm trạng đi du lịch lên Weibo suốt một chuyến đi,
Trương Triết Hạn có chút tâm tư nhỏ, nếu Cung Tuấn nhìn thấy, có khi sẽ
đoán được lộ trình của anh, chờ mong anh tới tìm hắn thì sao.
Cung Tuấn vừa hỏi một câu đã khiến Trương Triết Hạn cứng họng rồi, là Chu
Nhứ đến tìm Ôn Khách Hành, hay là bản thân anh đến tìm Cung Tuấn?
Trương Triết Hạn vốn dĩ cảm thấy chẳng khác gì nhau, cho đến khi nghe Cung
Tuấn nói mình đã sớm bỏ lại Ôn Khách Hành ở Hoành Điếm, lần đầu tiên anh cảm nhận được Cung Tuấn thoát vai nhanh chóng và tuyệt tình đến thế
nào.
[Thế rốt cuộc anh có tới không! Đám bạn tôi còn đang chờ đây này.] Anh không nể mặt tôi, thì tôi liền tuyệt giao với anh, hứ!
[Không tới, các em đi chơi vui vẻ. Tối nay tôi có cảnh quay quan trọng, không đi được.]
!!! Trương Triết Hạn thực sự tức rồi đó, bảo sẽ dẫn anh đi chơi cơ mà.
Ai thèm. [Cái đấy nói sau, không phiền anh nữa, bận việc của anh đi, chúc quay
phim thuận lợi ha~] Trương Triết Hạn lạnh lùng gõ xong câu này liền
quăng di động, gọi bạn bè xuất phát trong đêm, cùng anh đi "Tứ Quý Sơn
Trang".
Đêm nay anh phải từ biệt Chu Nhứ rồi, đợi thêm một khắc cũng xem như thua Cung Tuấn thêm một giây.
Từ nay về sau, trở lại làm Trương Triết Hạn, tiến về phía trước.
Để lại ảnh hưởng tích cực mà Chu Nhứ cho anh, mang theo sự mạnh mẽ mà dịu
dàng kia của Chu Nhứ. Về những nhớ thương và chấp niệm đối với Ôn Khách
Hành, có thể hoàn toàn buông bỏ rồi.
Hàng triệu fans chứng kiến
cảnh "Chu Nhứ" này trở về quê nhà thật sự của Chu Nhứ, liền hoan nghênh
tiểu đậu ngọt ghé chơi. Trong một đêm có biết bao nhiêu nhãn hiệu chấm
trúng độ nổi tiếng của Trương Triết Hạn, người đại diện suốt đêm gọi
điện thoại tới thúc giục ông trời con nhanh quay về, đi làm dùm! Kiếm
tiền! Cứu mạng! Lẹ lên!
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, Trương Triết Hạn nhận được điện thoại của Cung Tuấn.
"Triết Hạn giờ em đang ở đâu, tôi tới tìm em." Giọng nói vừa gấp vừa khàn vô cùng, giống như bị cảm hoặc đang say vậy.
Trương Triết Hạn một tay chống nạnh: "Anh hết bận rồi hả? Tôi chuẩn bị check-in về Thượng Hải."
"Triết Hạn, xin lỗi! Hôm qua em gọi lúc tôi đang đóng phim, tôi uống nhiều quá."
?? Trương Triết Hạn cau mày: "......"
"Không có lừa em, đạo diễn muốn cảm giác chân thật nên rót cho tôi cả vò rượu, tôi uống đến tê cả lưỡi luôn. Đợi phim chiếu em xem sẽ biết là tôi nói
thật."
Ha hả. "Phát ngôn của tra nam." Trương Triết Hạn làu bàu,
bịa cái lí do vô lý lố bịch thế này với một diễn viên, bộ phim nào anh
quay hầu như cũng có tình tiết say rượu lỡ lời, hết say quên sạch, rượu
vào loạn tính hết trơn á.
"Sao? Em nói gì?"
Trương Triết
Hạn giả vờ cười khẽ: "Không có gì, cũng không sao cả. Tôi chỉ đi chỗ đó
chơi, tiện đường tìm anh, anh bận thì thôi. Lần sau rảnh rỗi về Thượng
Hải lại gặp ấy mà."
"Triết Hạn, em còn nhớ Ôn Khách Hành không?"
"Đại ca, qua tối hôm qua, đến Chu Nhứ tôi cũng chẳng nghĩ tới nữa, để hai
người họ yên bình bên nhau đi." Thanh âm của Trương Triết Hạn không hề
dao động, "Tôi đến giờ lên máy bay rồi, liên lạc sau ha."
Hứ! Anh đối xử với tôi thế nào, tôi đối xử với anh thế ấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!