Thời khắc Chu Việt nhận tội, đã là ngày trước hôm kết thúc buổi luận võ chọn rể.
Hôm đó dường như chính là ngày cảnh xuân ấp ủ đẹp nhất trong mùa, ánh sáng rực rỡ, gió cũng thoang thoảng. Cây lê trồng trong sân của phụ thân Bạch Bỉnh Thần cũng vừa đúng hẹn nở xum xuê.
Thân cây hoa lê kia to bằng khoảng một vòng tay người, nó đã có từ khi Bạch gia mua lại tòa viện này, đến mùa kết trái vừa chua vừa chát, thế nhưng hoa nở cực kỳ đẹp. Từ xa nhìn lại, khung cảnh cây hoa lê trông như sương như mây mờ mờ ảo ảo thần tiên, một bên che một góc mái hiên, một bên nghiêng mình che phía ngoài tường ló ra mấy cành hoa.
Các đóa hoa lê nương theo làn gió nhẹ thổi vào lòng một nam nhân đang ngồi ở trên góc hành lang. Hắn khẽ nhắm mắt lại tay chống đầu, dựa như đang trong tư thế chợp mắt nghỉ ngơi, trên đùi còn đắp một tấm vải xám, phía trên là một tượng gỗ được tạc đã nhìn ra được hình dáng cùng chút vụn gỗ rải rác xung quanh, từ đường nét được tạc có thể nhìn thấy đây là tượng tạc theo hình phật di lặc.
Bạch Bỉnh Thần là một dáng vẻ thư sinh, nước da trắng bệch trông hơi gầy yếu, ngay cả đôi môi cũng nhạt mỏng, khiến người ta khi nhìn từ xa, sẽ thấy hắn tựa như một bức tranh thủy mặc, tuy có thể nhìn rõ trắng đen cùng các góc cạnh, thế nhưng vẫn ngập tràn khí chất thanh thoát nhàn nhạt.
"Răng rắc –"
Tiếng cành cây gẫy bất ngờ vang lên đã kinh động chú chim oanh đang đậu trên cây, Bạch Bỉnh Thần giương mắt nhìn về nó, lúc này mới khiến người ta chú ý tới thì ra cặp mắt ấy cũng có sự dịu dang, khiến cho cả gương mặt tái nhợt kia như hồi sinh, khí chất cũng có chút ôn hòa hơn.
"Chủ nhân, đây là nhi tử của huynh ruột ta, huynh ấy nhờ ta chăm giùm vài hôm. Nhóc ranh này khá quậy phá, đã quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi rồi, để ta nhanh chóng dẫn hắn đi."
Một nhóc con đang đứng dưới cây lê, sau khi nhóc nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần, nhóc có chút sợ hãi vì thấy người lạ bèn im lặng úi đầu thật thấp, trong tay còn nắm chặt nhành hoa lê vừa mới bẻ xuống kia. Vị phụ nhân ở bên cạnh cười cười, khi nhìn thấy ánh mắt đang nhìn cành hoa lê, liền hấp tấp muốn gỡ tay nhóc ra lấy lại.
"Không sao, dừng dọa nhóc. Chỉ là trong phủ còn có nhiều cây khác do phụ thân trồng, đừng để nhóc con chạy loạn bẻ hư cành cây là được rồi." Bạch Bỉnh Thần dời mắt đi, giọng nói cũng hết sức dịu dàng.
Phụ nhân này vốn hiếm có cơ hội lên nhà chính, nàng sớm nghe nói vị chủ nhân tính tình dịu dàng ôn hòa nói chuyện lại dễ nghe, trong lòng vẫn không tin. Chờ đến khi nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần không ó ý trách cứ mới yên lòng lôi kéo nhóc kéo rời đi. Khi ra ngoài sân, nàng đánh bạo quay đầu lại liếc mắt nhìn xuống chân hắn, muốn nhìn thử xem có đúng như lời đồn đại bây lâu nay không.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop
Người ta đồn rằng Bạch Bỉnh Thần còn trẻ đã an vị ngồi lên vị trí hữu tướng này, chính là dựa vào đôi chân. Ba năm trước lúc bệ hạ lên ngôi, Cảnh vương cử binh mưu phản, Bạch Bỉnh Thần đặt mình vào nguy hiểm, một mình đi tới đại doanh Cảnh vương thuyết phục, cô ý câu giờ để viện quân đến, lúc đó đã bị Cảnh vương bắt uống một chén rượu độc, khó giữ được tính mạng.
May mắn có thần y ở Đồng Bi cốc đến kịp Bình Đô, đã cứu hắn một cái mạng, thế nhưng hai chân xem như tàn phế, không còn đi hay đứng được, sinh hoạt thường ngày đều dựa vào ngồi khác cùng chiếc xe lăn.
Bệ hạ cảm động tấm lòng thành này, mà hắn còn lại là lương thần được Phụ đế các chọn lựa, cho nên phong hắn làm hữu tướng, trưởng nữ Bạch gia Bạch Tử Khâm làm hoàng hậu, cực kỳ ân sủng cả hai.
Ba năm trước, khi hắn trở về từ quỷ môn quan, Bạch lão gia còn lo nhi tử mình vì mất hai chân mà tính tình sẽ thay đổi, thế nhưng bản thân hắn còn bình tĩnh hơn ai hết, nhanh chóng thích ứng biến cố, sau khi tịnh dưỡng một tháng liền vào triều xử lý chính vụ, bộ dạng bình thường vẫn là một vị công tử nho nhã hiểu lễ, khiến cho đối thủ của hắn Trương Cửu Đại cũng phải cảm thán lên tiếng rằng: "Có thể chịu được những thứ người thường không thể chịu, nếu không phải đại trung, chính là đại gian."
Phía sau truyền đến thanh âm bước chân, Bạch Bỉnh Thần cũng không quay đầu lại, chỉ nắm binh đao khắc tượng phật di lặc: "Ninh Khoan, thẩm tra đến đâu rồi?"
"Chủ nhân, cần khai gì cũng khai xong, chỉ là... Ta e là hắn không qua nổi."
Bạch Bỉnh Thần yên lặng vài giây, sau đó vịn lan can, cố hết sức đứng lên.
"Ta đi gặp hắn lần cuối."
Ninh Khoan nhanh chóng tiến lên trước đỡ lấy hắn: "Chủ nhân ngài từ từ, nếu như lỡ đập trúng đầu, Giang đại ca sẽ mắng thần, để thần đi..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!