Lãm Vi các xưa nay đều là nơi tốt nhất để nói chuyện làm ăn tại Bình Đô. Bà chủ của Lãm Vị các xem như là một người tài, người làm trên dưới đều ngoan ngoãn nghe lời, các khoản chi qua tay chưa từng có sai lầm, nàng còn là một người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*), biết rõ phong thổ các nơi, hạng người nào nàng cũng thể đối đáp ăn nói, khiến cho những vị khách đều vui vẻ, chuyện làm ăn của nàng cũng tự nhiên phát triển không ngừng. (*) ám chỉ những người đã dư dả về cái ăn mà lại còn có tiền – có quyền Tại một gian phòng trên lầu hai, Quý Bồ đang hỏi Giang Diễn về sở thích của Mai Thiều, sau đó gọi một bàn đồ ăn, muốn lấy lòng cẩn trọng hỏi thăm y mọt chút. Đồng Bi cốc cũng xem như một nơi nổi danh tài ba, Quý Bồ tự định giá mình quả thực không đến nỗi nào, bản thân hắn cũng là thiếu chủ của một cốc có danh tiếng, dù sao ra mặt hẳn là có chút tác dụng. Dù sao người sống một đời, giàu sang quyền quý chỉ là mây khói thoáng qua, nói đến cuộc đời có ai mà chưa từng bận tâm đến sức khỏe mình, nếu như đối phương có thể bằng lòng lời đề nghị này, sau này hắn sẽ miễn phí cứu trị cho, nói không chừng có thể khiến hắn tạm thời buông bỏ mối thù. Quý Bồ là người trong giang hồ, biết chuyện này khả năng thành công là khá thấp. Ngươi trong giang hồ yêu hận rõ ràng, có oán báo oán, có thù báo thù, tự dưng bây giờ mình vô duyên vô cớ muốn người ta cứu kẻ thù, đúng là cực kỳ kỳ cục, cho nên chỉ cố gắng đặt lòng mình vào bàn ăn này, cả một bàn đầy ắp, ngay cả bà chủ Lâm Như Vi cũng không nhịn được mà cười vui khuyên nhủ: "Nếu ngài lại gọi nữa, có khi muốn mua luôn cả tòa Lãm Vị các này của bọn ta." Bị Lâm Như Vi cười trêu chọc, sự hoảng loạn trong lòng Quý Bồ cũng dần vơi đi chút, hắn bèn đến gần hỏi: "Lâm cô nương mở cửa nghênh đón khách khắp nơi, tính ra kiến thức cũng sâu rộng. Nếu ta nói, có người cầu xin cô nương cứu kẻ thù giết chết cả nhà mình, liệu cô nương có cứu không?" Lâm Như Vi chợt ngây ra một lúc, sau đó im lặng đánh giá Quý Bồ từ trên xuống dưới qua một lượt, bất ngờ nở nụ cười lần hai: "Khách quý như ngài có tấm lòng lương y như từ mẫu, tất nhiên sẽ cân nhắc phương diện về phía bệnh nhân, thế nhưng nếu xét kiến thức hạn hẹp của tiểu nữ, xem như ta vì cái gì nhất định phải cứu kẻ thù của mình, thì ngày sau cũng nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết hắn lại, nếu đến lúc đó, thì việc cứu người ngày hôm nay có vẻ như cũng bằng thừa?" Thấy nàng chỉ lướt nhìn qua loa đã nhận ra mình là thái y, khiến cho Quý Bồ có chút kinh ngạc: "Nghe danh bà chủ Lãm Vị các thất khiếu nhanh nhạy tài ba đã lâu, hôm nay có cơ hội diện kiến, quả thực là gặp gì biết nấy(**)." (*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop
(**) chỉ cần nhìn chút manh mối, liền đoán ra sự vật và tình huống. "Nếu vị khách quý ngài chờ chưa đến, để ta dặn dò bọn họ làm đồ ăn chậm một chút." Vừa nghe những câu từ khen ngợi quen thuộc thường ngày, Lâm Như Vi chỉ nở một nụ cười đúng phép rồi căn dặn gã sai vặt đi qua nhà bếp dặn dò mọi người, sau đó đi sang gian phòng bao sương sát vách Quý Bồ. Gian phòng cách vách lớn hơn một vòng so với phòng của Quý Bồ,thì ra bàn của hai người này chỉ cách nhau một tầng mỏng, hệt như bức bình phong che chắn, ở chỗ Quý Bồ sẽ thấy không có gì lạ, thế nhưng khi đến gian phòng này, thì nhất cử nhất động của hai người kia đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Lâm Như Vi tự mình rót một chung rượu đầy cho người ngồi trước mặt mình, sau đó im lăng đứng ở một bên chờ. "Câu trả lời vừa nãy của ngươi chính là suy nghĩ trong lòng mình sao?" Nam nhân cầm lấy chung rượu nhẹ giọng hỏi. Chỉ là thoáng chần chừ một chút, Lâm Như Vi vẫn thật thà đáp: "Vâng." "Ta nghe hắn khen ngươi nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, ngươi thử nói xem, nếu như Quý Bồ mời ta, liệu ta có bằng lòng hay không?" "Ngài sẽ bằng lòng."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!