Chu Mậu kia hệt như con chim cút rúc đầu, một mực cung kinh đứng chờ ở cửa Cần Chính điện, chờ được Triệu Trinh truyền kiến.
Nay đại hỉ của trưởng công chúa Cảnh Hòa sắp tới, mấy ngày nay Chu Mậu bận bịu tới mức chân không chạm đất, đã thế bảy tám ngày trời gã còn chưa được về lại phủ ôm kiều thê mỹ thiếp của mình, quanh quẩn nghỉ ngơi trong gian phòng nhỏ trong công môn, suốt ngày mang người chạy đôn chạy đáo từ phủ công chúa qua phủ tướng quân.
Nếu so trong lục bộ thì số lượng người trong lễ bộ là ít nhất, ngày thường Chu Mậu lại không chịu ủy quyền nhờ ai, bất chợt đụng phải việc gấp như vậy cũng rối tinh rối mù cả lên, đành không thể làm gì khác hơn vvác bộ mặt giả lả đi khắp nơi từ hộ bộ, công bộ mượn thêm người.
Triệu Trinh cực kỳ coi trọng chuyện hôn sự lần này, lúc nào hắn cũng hỏi, còn để hoàng hậu Bạch Tử Khâm xử lý chuyện xuất giá cho Cảnh Hòa, vừa nhìn liền biết được vinh hạnh cưng chiều một cách đặc biệt.
Chỉ là hai người sắp đến tân hôn này có chút kỳ quặc, mặc dù phò mã kiệm lời ít nói, nhưng mỗi lần Chu Mậu đưa cho hắn sách ghi chép lễ nghi hôn sự, hắn đều trưng ra vẻ mặt lạnh như băng. Thế nhưng hôm nay khi gã đưa hỉ phục ngày đại hôn cho Lăng Triệt, thì đối phương lại bắt đầu nôn nóng, không thèm mặc lễ phục này mà lập tức liền tiến cung.
Chu Mậu thấy vậy liền sợ thầm nghĩ không biết bản thân gã không làm chu đáo chỗ nào chọc giận vị phò mã gia này, thành thử ra cũng nơm nớp lo sợ vào cung đứng chờ ở ngoài Cần Chính điện.
Trong lúc gã đang soạn sẵn một bài văn xin lỗi trong bụng mình, thì thanh âm nát vụn của chung trà khiến tim gã lập tức treo lên cuống họng.
Cơn giận của thiên tử, chức quan nhị phẩm lễ bộ thượng thư của gã e không gánh nổi.
Cả bài văn nãy giờ nghĩ trong đầu của Chu Mậu chỉ vì thanh âm kia mà mất sạch sành sanh. Gã rụt cổ lại chờ nửa ngày trời, thế nhưng vẫn chưa thấy Lăng Triệt đi ra, mà chỉ nhìn thấy tiểu thái giám Cần Chính điện dẫn Mai Thiều vào trong.
Hiện tại vẫn chưa vào hạ, đang trong khoảng thời gian ấm áp xem là thoải mái nhất của mùa xuân, thế nhưng Chu Mậu cảm giác sau lưng mình đã ứa ra một tầng mồ hôi lạnh. Nếu không vì cố kỵ lễ nghi trong cung, gã thật sự muốn đi vài vòng để cố kìm lại sự bất an trong lòng mình.
Thời gian uống cạn nửa chén trà giờ đây đặc biệt lâu, Lăng Triệt cùng Mai Thiều lúc này mới người trước người sau ra khỏi điện. Chu Mậu vừa nhìn thấy liền trưng gương mặt tươi cười vội vàng tiến lên nghênh tiếp, gã còn chưa kịp nói gì, đã bị một cái hành lễ của Lăng Triệt chặn họng.
"Làm phiền Chu thượng sách tốn công đi một chuyến đưa hỉ phục, ta trở về sẽ mặc thử." Lăng Triệt khách khí nói một hai câu đuổi Chu Mậu đi, sau đó nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop
Chu Mậu trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng vội vã của Lăng Triệt, gã còn chưa kịp hoàn hồn đã bị một bàn tay không chút khách khí đè lên vai.
"Mai..." Chu Mậu vừa mới bật ra một từ, đột nhiên nghĩ tới bây giờ Mai Thiều cũng không còn chức quan gì, giờ lỡ nôn ra cái họ cũng không biết nên xưng hô tiếp ra làm sao, chỉ đành lúng túng xoa xoa tay.
Đối phương dường như không để ý chút nào, y ỷ vào mình cao chặn lại Chu Mậu di chuyển về hướng Cần Chính điện, rồi lại nhìn thị vệ giữ cửa cúi đầu mở miệng: "Chu thượng sách tới đây là vì chuyện của Lăng tướng quân?"
"Không biết Mai tiên sinh có cao kiến gì?" Chu Mậu cũng liếc mắt nhìn Cần Chính Điện, "Bệ hạ tức giận là vì chuyện hôn sự của trưởng công chúa Cảnh Hòa sao?"
"Chu thượng sách không cần bận tâm, chuyện bệ hạ lo lắng không liên quan đến hôn sự công chúa."
Vừa nghe thấy Mai Thiều khẳng định, Chu Mậu thoáng yên lòng, thế nhưng vẫn còn có chút thấp thỏm: "Vậy..."
"Chuyện kia bệ hạ sẽ tự xử lý, chuyện Chu thượng sách nên lo bây giờ không phải là chuyện phủ công chúa hay sao?"
Chu Mậu thấy thế vội ngẩng đầu cảnh giác liếc mắt nhìn Mai Thiều.
Về phần trưởng công chúa, nàng cực kỳ không vừa lòng chuyện hôn sự này. tuy bề ngoài nàng không nói năng gì, thế nhưng những món đồ Chu Mậu đưa tới đều từ chố không nhận, quy trình của hồi môn tự có hàng hậu xử lý, lễ nghi trình tự cũng do một tay lễ quan sắp xếp, chỉ có hỉ phục là muốn nàng tự mình mặc thử.
Thế nhưng hiện tại Triệu Cảnh Hoa đóng cửa không chịu ra, thăm hỏi không tiếp, đồ vật không nhận, ngày diễn ra hôn sự lại sắp đến gần, Chu Mậu ngồi trên đống lứa này mấy ngày lo đến mức tóc cũng sắp bạc thêm một hàng.
Vào lúc này, gã thấy Mai Thiều lập tức đã chỉ ra tâm bệnh của mình, bị đạp trúng đuôi như vậy chỉ biết giậm chân theo bản năng mà phủ định.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!