Nghe Trần Khởi Vân khai Nghiêm Sóc ra, trong lòng Tề Dung thầm sốt ruột không thể tiếp tục ngồi im, bởi nếu tiếp tục như vậy, Phạm Hồng Tín e sợ không gánh nổi. Thế nhưng khi nhìn qua sắc mặt Bạch Bỉnh Thần, chỉ thấy đối phương không có chút biểu cảm gì muốn can ngăn mà để cho Trần Khởi Vân nói hết đầu đuôi trên công đường.
"Phụ thân và quản gia Nghiêm phủ kết nghĩa huynh đệ, là bởi vì cả hai muốn hợp tác làm giao dịch mua bán cho Nghiêm đại nhân. Phụ thân ở trong quỷ thị làm quỷ thương, ông là người phụ trách cho giao dịch minh hôn. Nghiêm đại nhân thân là quan doãn gia phủ Kinh Triệu viết sổ nhân khẩu trong Bình Đô, cho nên mấy chuyện sống chết cưới gả tất nhiên rõ như lòng bàn tay. Ông ta cung cấp vị trí phần mộ của các cô nương còn trong trắng, sau đó phái người đào thi thể các nàng lúc nửa đêm, giao cho phụ thân đến buôn bán ở quỷ thị, nếu chuyện làm ăn thành công, hai nhà chia nhau hai tám."
Công đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của Trần Khởi Vân vang vọng bốn phía. Chuyện nhi nữ mất sớm vốn luôn là nỗi đau các bậc làm cha làm mẹ, thế mà lại dám dựa vào chuyện này không chút nhân tính làm ra mấy chuyện làm ăn như vậy quả là làm người khác sợ hãi.
"Được lợi thế này, địa vị của phụ thân ở quỷ vương ngày càng thuận buồm xuôi gió phất cao, Nghiêm gia tham lợi, buộc phụ thân đi chào giá cao cho người sống minh hôn."
"Người sống minh hôn?" Quách Hoàn xem như thường xuyên đi đây đi đó biết rõ tất cả thứ ăn chơi tại Bình Đô cũng chưa nghe qua cụm từ này.
"Phàm là người có chút quyền thế tiền tài, mặc dù tìm kiếm thê tử minh hôn cho nhi tử đã chết của mình, song cũng muốn tìm môn đăng hộ đối, thế nhưng nữ nhân như vậy qua đời sớm nào có nhiều. Bởi vậy.... Bởi vậy bọn họ sẽ lén lút thuê mấy tên lưu manh giả bộ làm người khuyết tật, ẩn núp phương nam dò la tìm các cô nương gần đó, sau đó sẽ tìm cơ hội bắt các nàng lại rồi trực tiếp chôn sống người. Chuyện làm ăn như vậy khá ngu hiểm, bởi vậy sau lưng phải có người chống cho, tiền bạc so với minh hôn bình thường cũng cao gấp mấy lần."
Trần Khởi Vân liếc mắt nhìn sắc mặt xanh trắng khác nhau của mọi người trên công đường tiếp tục nói: "Phụ thân cũng bởi vậy kiếm lời một chút tiền bạc, trang của bọn ta cũng xem như một nhà phú hộ nhỏ. Thế nhưng lúc đó huynh trưởng lại coi trọng bà chủ Lãm Vị các, các vị quan lão gia cũng biết, chuyện làm ăn Lãm Vị các tốt cỡ nào, sao bà chủ Lâm có thể để ý tới phú thương nho nhỏ bọn ta. Huynh trưởng tốn không ít tiền vì chuyện này, sau đó còn mua một chức vụ trong quân tuần phòng, miễn cưỡng cũng xem nửa chức quan mới đổi được chút cái nhìn của bà chủ Lâm."
"Nàng quen biết không ít quan to quyền thế tại Bình Đô, lúc kết hôn bởi vì không mất mặt, sinh lễ cũng phong phú. Chút tiền dành dụm trong nhà vì chuyện này cũng tiêu hao gần hết, phụ thân liền bán ta minh hôn cho Tưởng Gia, sau khi thu được tiền liền lấy đó mua sính lễ cho huynh trưởng." Trong mắt Trần Khởi Vân lộ ra oán giận.
"Minh hôn?" Ôn Thành vẫn luôn cẩn trọng nghe chợt chú ý đến hai từ này hỏi: "Ta nhớ tên hoạn quan Tưởng Gia kia vẫn còn sống."
Nói đến đây, Trần Khởi Vân giận dữ xấu hổ đến mặt đỏ phừng phừng: "Bên ngoài nói là gả ta cho hắn, nhưng thực ra ta bị hắn mua để minh hôn cho sư phụ đã chết của hắn. Vào năm bệ hạ đăng cơ, sư phụ của hắn là lão hoạn quan kia được thả ra khỏi cung, vừa ra khỏi không lâu liền đổ bệnh qua đời."
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop
"Bên trong cung? Bạch tướng có ấn tượng gì không?" Quách Hoàn hỏi.
Đột nhiên bị đề cập tới mấy chuyện này, Bạch Bỉnh Thần chưa kịp phản ứng, chỉ nhíu lại lông mày suy nghĩ cẩn trọng: "Cũng đã qua lâu rồi, thực sự có chút nhớ không rõ, có điều cách đây không lâu hoàng hậu đúng là có thả một nhóm cung nhân ra cung.Muốn tra được người này không khó, nhân khẩu ra vào cung đều ghi lại trong sổ."
Thấy hắn phối hợp như thế, chút nghi ngờ trong mắt Quách Hoàn dần phai nhạt, hắn quan sát nhìn Bạch Bỉnh Thần một chút, lại xoay sang Trần Khởi Vân nói: "Không phải ngươi và Nghiêm Trường Tự tình đầu ý hợp sao? Chút bạc ấy đối với một con cháu nhà quan mà nói chẳng phải chuyện gì, cớ sao lại để nhà ngươi muốn bán ngươi lấy tiền? Tam ty hội thẩm, vụ án này phải tấu lên trên, ngươi dám nói bậy thử xem?
"Ta cùng Nghiêm công tử vốn đôi bên tình ý, nhưng hắn phụ ta." Trần Khởi Vân oán hận nói, "Ngày xưa thề non hẹn biển, đảo mắt đã bạc tình, hắn đương nhiên sẽ không chịu chi ra đồng bạc nào cứu ta. Là ta dùng việc Nghiêm gia cùng phụ thân từng hợp tác minh hôn bắt bí, uy hiếp hắn đến gặp mình. Ai có ngờ được Nghiêm gia có tật giật mình, phụ thân nói cho ta nghe một số chuyện bí mật, sau đó hai bên xảy ra tranh chấp, vì Nghiêm Trường Tự muốn diệt khẩu, giết huynh và cha ta, còn ta nhân lúc bọn họ tranh chấp lén trốn thoát mới còn sống."
"Bí mật gì?" Quách Hoàn hỏi.
"Hội hoa đăng năm ngoái, ta bắt gặp một cuộc giao dịch minh hôn. Binh bộ thượng thư Phạm Hồng Tín mua một cô nương còn sống cho con trai đã chết của ông ta, người ông ta mua là cháu gái Cần Viễn bá, Lữ Nhạn." Tâm tình Trần Khởi Vân dần trở nên kích động lên: "Khi đó ta mới biết, một phủ Kinh Triệu sao có thể nhúng tay tuần phòng Bình Đô, đồng thời sao có thể chịu thăng chức cho huynh trưởng ta trong quân đội tuần phòng, thì ra là dựa vào chuyện làm ăn này, là dựa vào binh bộ thượng thư Phạm Hồng Tín!"
Mãi đến tận khi Bạch Bỉnh Thần ra khỏi Đại Lý Tự, bên tai vẫn cứ quanh quẩn thanh âm lên án cực kỳ có khí phách của Trần Khởi Vân.
Thấy hồn vía đối phương thơ thẩn lên hồn mây, lúc ra khỏi cổng lớn còn sơ ý vấp chân ngay ngưỡng cửa, Tề Dưng vội vàng đỡ lấy người: "Bạch tướng, không sao chứ?"
Bạch Bỉnh Thần hít sâu một hơi nhìn về phía Tề Dung, mắt sáng như đuốc: "Ngươi có biết chuyện Phạm Hồng Tín lén lút làm ra sau lưng không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!