Màn đêm buông xuống, mấy đốm sáng trên gác mái Lãm Vị các dần đắp thắp sáng.
Trong sảnh quán hôm nay không có tiếng cười nói hiếu khách của bà chủ Lâm, cho dù có những thanh âm cười đùa của những vị khách nữ khác, nhưng tính ra vẫn có chút cô quạnh.
Lâm Như Vi vẫn mặc bộ y phục giản đơn lúc trưa, đứng thừ ra ở trên lầu cao một lúc lâu.
Đến khi mặt trời lặn ngã về tây, những tia sáng cuối cùng còn sót lại cũng dần tan, đèn lồng trên phố lần lượt được thắp lên, mấy chấm sáng của những chiếc đèn kia hệt như những cặp mắt, khiến cho hào quang của từng ngõ phố tại đất Bình Đô này không hề trông u tối.
"Bệ hạ vẫn im lặng cho phép tiếp tục quật mộ, qua tối nay, các nàng có thể về nhà của mình rồi."
Đợi đến khi Lâm Như Vi phản ứng, Mai Thiều đi tới bên cạnh nàng, lộ ra vẻ dịu dàng quan tâm hiếm thấy: "Ngươi.... có ổn không?."
Đôi mày của một Lâm Như Vi từ xưa đến nay vẫn luôn treo trên mặt một nụ cười duyên dáng chợt hiện lên chút vẻ âu sầu, nàng buông tầm mắt ra xa vào hư vô nhẹ giọng nói: "Nếu không phải nhờ có trang chủ, hiện tại có lẽ ta cũng chỉ còn là một hài cốt thối mục trong quan tài, nhìn qua giao dịch trên danh sách, so với các nàng, ta thực sự quả là may mắn."
Nàng nhớ tới mấy năm trước, chính mình đầy cõi lòng hân hoan, ngay tại cái đêm mà nàng cho rằng mình sẽ gả đến nhà phu quân, nàng mặc một thân hỉ phục đeo trang sức vàng ngồi trên kiệu hoa, cuối cùng sau khi ra khỏi thành, lễ thành hôn trở thành minh hôn.
Khi đó, Lâm Như Vi chẳng thể tin vào mắt mình, bởi vì phụ thân nàng thiếu nợ người ta, ông nhẫn tâm bán con mình cho quỷ thị, nhưng thứ làm cho nàng kinh sợ hơn chính là, tên nam nhân tráng kiện cầm lấy búa đinh không chút thương hại mà đóng nàng vào quan tài lại chính là người đệ đệ chung đụng sớm chiều với mình.
Cơn đau đớn đến tột cùng kia chảy vào toàn thân, bản thân nàng bị đè nặng dưới nắp quan tài, bên cạnh là xác chết thối rữa, mùi thối kinh khủng hòa vào mùi mau tanh cũng không thể lấn át đi nỗi sợ của nàng.
Dưới tượng phật che chở cho nhân gian, Lâm Như Vi gào khóc giãy dụa, nhưng không có ai nghe thấy.
Cơn nghẹn ngào kìm trong ngực, Lâm Như Vi hít sâu một hơi, mặc dù chuyện đã qua lâu, vết thương kết thành vẩy, nhưng một khi nhắc tới, cũng mơ hồ nhói đau.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Khanh tại truyen35.shop
"Mặc dù năm đó gặp may cứu được ngươi, nhưng ta không thể ở lâu trong Bình Đô, cho nên không thể bắt được hung thủ. Lần này tìm được người giật dây, cũng là nhờ ngươi sau lưng ra sức thúc đẩy." Mai Thiều liếc nhìn đống quà cưới trong góc, là của nhà Trần Mãn đưa tới.
"Chờ chuyện lắng xuống lặng lẽ xử lý hết đi, đặt trong Lãm Vị các này thực sự quá xúi quẩy." Mai Thiều lạnh lùng nói.
Những năm gần đây. Lâm Như Vi vẫn không hề từ bỏ tìm kiếm thế lực sau lưng vụ minh hôn của mình, mãi đến trước một tuần Mai Thiều trở về, nàng mới có được chút tung tích.
Năm ngoái vào lúc cháu gái nhà Cần Viễn bá Lữ Nhạn mất tích tại lễ hoa đăng, ngoại trừ cho người tìm kiếm khắp nơi, thì bạn tốt trưởng công chúa Cảnh Hòa cũng đồng thời lén điều tra, hai tháng trước, một cửa tiệm cầm đồ tại Bình Đô xuất hiện một đôi vòng tai Lữ Nhạn thường xuyên đeo, Triệu Cảnh Hòa nhận được tin lập tức mua lại đôi vòng tai này, thế nhưng lại không thể điều tra được chút thông tin gì.
Bách tính nhìn thấy quan binh như chuột thấy mèo vậy, ai dám nói thật, cuối cùng vẫn là nhờ Lâm Như Vi sai người đào được chút thứ từ miệng ông chủ cầm đồ, người đem bán đồ trang sức của Lữ Nhạn chính là nữ nhi của phú hộ Trần gia trang, Trần Khởi Vân.
Qua vài lần tra xét, Lâm Như Vi phát hiện nàng ta lén bán đồ trang sức vì tình lang của mình - muốn cùng con trai quan doãn gia phủ Kinh Triệu Nghiêm Trường Tự bỏ nhà đi. Thế nhưng Nghiêm Trường Tự có đời nào sẽ vì một nữ nhân tầm thường buông bỏ gia nghiệp, ngoài miệng hắn chấp thuận êm tai, thế nhưng vào ngay cái đêm bỏ trốn, hắn ta chẳng thèm tới, làm hại Trần Khởi Vân bị phụ thân bắt được lôi đầu về đánh một trận thiếu sống thiếu chết.
Thừa dịp vào lúc Trần Khởi Vân thương tâm khôn xiết, Lâm Như Vi cho Tiểu Đàn bên cạnh nàng ngấm ngầm ám chỉ nói tới tên tuổi Táng Kiếm sơn trang, nói cho nàng biết nếu như có chuyện gì bất bình, có thể tìm trang chủ cầu xin rửa sạch oán thù.
Mới đầu, nàng chẳng qua chỉ như nghe mấy cố sự giang hồ trong thoại bản nhằm cho bản thân thư thả một chút.
Có thể là do cốt truyện Lâm Như Vi biên ra cùng Trần Bình ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng dần dàn phát hiện người nhà mình kỳ lạ. Phụ thân cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ Chu thúc, còn huynh trưởng cũng thường xuyên lui tới Lãm Vị các.
Mặc dù trong lòng mơ hồ có chút hoài nghi, nhưng Trần Khởi Vân nắm được nhược điểm Phạm Hồng Tín, mặc dù hiện tại nàng không còn Nghiêm Trường Tự dựa vào, thì chuyện làm ăn lần này có làm sao cũng không liên lụy đến nàng, mãi đến khi một ngày nọ, phụ thân dẫn một tên nam nhân lạ về đối mặt cùng mình.
Tên nam nhân kia mặt trắng tanh, vừa bước vào phòng liền dùng cặp mắt tráo trở quan sát nàng mất một lúc, âm thanh bật ra khỏi miệng còn cười liên tục nói "Tốt, tốt lắm.", ngay cả phụ thân nàng cũng thuận theo cười đến sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!