TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chiêu Hoa trong cung ngày gần đây đặc biệt náo nhiệt, tiệc mừng hoàng tử được một trăm ngày gần ngay trước mắt.
Hài tử nhỏ như vậy đã thích đi ra ngoài dạo, nhìn đến mới mẻ gì đó tiểu hài tử sẽ phát ra lạc lạc tiếng cười, nhũ mẫu đem bé ôm vào trong ngực, ở trong sân đi lại, thỉnh thoảng lấy ngón tay điểm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa.
Tiểu bảo bảo từ từ nhắm hai mắt, chu chu môi, theo ngón tay phương hướng di động, tựa hồ là muốn ngậm mút, nhưng mà bé cũng không phát ra tiếng khóc, tỏ vẻ bé chỉ là đang đùa chơi.
Trần Quý nhân tựa vào trong đình, mỉm cười nhìn một màn này hết sức chăm chú cho nên khi cung nữ mang vào một người nàng cũng chưa phát giác.
Nàng chuyên tâm nhìn nhi tử vung cánh tay bé nhỏ ở không trung, thỉnh thoảng phát ra thỏa mãn tiếng cười.
Bất luận là nữ nhân như thế nào sau khi sinh hài tử thì sinh mệnh hơn phân nửa đều lập tức thuộc về thân thể bé xíu kia , này thật đúng là một chuyện kì lạ.
Trần Tắc Minh đứng lặng chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Trần Quý nhân cảm thấy được tầm mắt đăm đắm kia bèn quay đầu lại, ngẩn ra một chốc, nàng kinh ngạc kêu một tiếng, vội đứng lên.
Sau khi sinh gần ba tháng, thân hình nàng liền thon thả nhanh đến nỗi làm người ta ngạc nhiên, thậm chí vẫn còn mang theo một tia yểu điệu thiếu nữ.
Nàng chạy vội tới trước mặt Trần Tắc Minh, dùng một loại ánh mắt hưng phấn tham lam đánh giá người bạn chơi đùa thời thơ ấu kiêm ái nhân, tuyệt không kiêng dè.
Trần Tắc Minh bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, đang muốn mở miệng, Ấm Ấm hiện lên một tươi cười: "Xem ai trở lại -- đại anh hùng của chúng ta!"
Trần Tắc Minh "A" một tiếng: "Ấm Ấm !" Y bật thốt lên nói, khẩu khí mang theo một chút trách cứ, trên mặt hơi ửng đỏ.
Ấm Ấm nghịch ngợm cười, giờ phút này nàng rõ ràng vẫn là nữ hài tử lúc trước, "Trong cung khắp nơi đều nói, trận chiến Phác Lữ kia thắng lợi nhanh như chớp khiến người khâm phục !" Trần Tắc Minh nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không ít người đang nhìn y, vì thế càng thêm xấu hổ.
Ấm Ấm xoay người ngoắc, nhũ mẫu ôm hài tử đến đây.
Hai người đối diện một lát, mới từ trong hưng phấn thoát ra.
Giây lát, Ấm Ấm cười cười hổ thẹn.
Trần Tắc Minh nói: "Chúc mừng !" Y tưởng chính mình tươi cười hẳn là thực tự nhiên, ở nhà luyện tập rất nhiều lần.
Ấm Ấm tiếp nhận nhi tử, ôm vào lòng âu yếm một lát mới ngẩng đầu nói: "Ta hi vọng tiểu nhi tử tương lai có thể giống như huynh, trở thành tiếu ngạo chiến trường hảo nhi lang.
" Trần Tắc Minh mỉm cười không nói, cúi đầu trêu đùa hài tử.
Khuôn mặt hài tử tuy rằng mập mạp , nhưng khóe mắt đuôi lông mày cùng hoàng đế đã có vài phần tương tự, nhìn thấy thế Trần Tắc Minh trong lòng tự dưng run lên.
Ngô Quá cuối cùng vẫn là bị khiển trách và điều đi , minh thăng thực hàng [nhìn thì có vẻ là lên chức kì thực là giáng chức], trừ Trần Tắc Minh ai cũng không biết nguyên nhân.
Trần Tắc Minh kỳ thật cũng không hiểu rõ, hành động này của hoàng đế rõ ràng là vì bảo vệ y, vì cái gì chứ, bởi vì lần này thắng lợi sao? Hoàng đế đã không hận y sao? Trước đây ác ý nồng đậm như vậy, liền bởi vì một lần chiến công mà hoàn toàn biến mất sao? Đặc ân này, hoặc là nói may mắn tới quá nhanh, y có chút trở tay không kịp, y nghĩ chính mình hẳn nên cao hứng mới đúng, lại không kịp có bất cứ cảm giác gì.
Y chỉ cảm thấy rất hoang mang.
Nhưng đồng thời là áy náy , có người vì lỗi lầm của chính mình mà chịu phạt.
Y gian nan tìm được chỗ ở của Ngô Quá nơi kinh thành.
Ngô Quá không phải quan viên của kinh đô, trước khi xuất chinh lâm thời bị điều nhập kinh, sau khi đến kinh đô vẫn ở tại một gian khách điếm.
Khi Trần Tắc Minh tìm đến thì hắn đang tại trong phòng chuẩn bị hành lý, quần áo thoạt nhìn hơi có chút đơn bạc, mà trên đỉnh đầu chủ quán đang tu sửa nóc nhà, một lần nữa trống trãi, đêm trước mưa lớn đến giờ vẫn còn rỉ nước "tong tong", làm ướt không ít đệm giường khách quan.
Nhìn ánh nắng chiếu lên quần áo đã bạc màu kia, Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy áy náy trong lòng càng thêm sâu sắc.
Ngô Quá ở đây quen biết không nhiều, ân sư đề cử hắn nhập kinh cũng đã đi rồi.
Nhìn thấy Trần Tắc Minh đến, kinh ngạc rất nhiều cũng có chút cảm kích.
Hai người đến trên đường tiệm ăn gọi đồ nhắm rượu, nói đến kỳ quái, hai người trước đây đồng hành bốn năm tháng, vẫn là vừa hỗ trợ vừa khắc chế lẫn nhau, cũng không thấy thân cận như bây giờ.
Trần Tắc Minh đem ngân lượng trên người đều lấy ra, nói là dùng làm lộ phí cho hắn, tuy nhiên Ngô Quá chết sống không nhận.
Trần Tắc Minh không thể lay chuyển chỉ phải thu hồi, nói: "Nhưng Ngô huynh chịu ủy khuất vì ta......"
Ngô Quá lắc đầu: "Trần huynh là hảo tướng khó cầu......!Ngày ấy ta thấy huynh không sợ nơi hiểm yếu, hành quân trên sông băng, liền minh bạch rằng nay trong triều có huynh quả thật rất may mắn.
Một ngày nào đó huynh sẽ biết, ủy khuất này của ta không phải do huynh, không đáng để huynh áy náy như vậy."
Trần Tắc Minh nghe hắn trong lời nói có ẩn tình, nghi hoặc: "Ngô huynh, lời ấy là ý gì?"
Ngô Quá nói: "Chuyện này lại không thể nói rõ ......!Tóm lại Trần huynh, quan trường hung hiểm hơn xa chiến trường, ám tiễn luôn luôn so minh đao càng ngoan độc hơn, huynh sau này hãy tự bảo trọng." Nói xong nâng chén, Trần Tắc Minh thấy hắn không chịu nhiều lời, cũng không tiện truy vấn, hai người liền nói lời tạm biệt.
Hơn một tháng sau, biên cảnh truyền đến tin tức, Hung Nô Hữu Hiền vương Luật Duyên lãnh binh nhiều lần phạm vào biên cảnh, cướp bóc tài vật, đoạt lấy cả người lẫn vật, trong một lần chiến đấu đặt mưu bày kế giết đi tướng lãnh thủ quân biên cảnh, nay đại quân vẫn vây ở ngoài Trường Thành, điểm danh muốn cùng thủ Phác Lữ Trần Tắc Minh nhất quyết phân cao thấp.
Trần Tắc Minh hay tin liền thượng tấu thỉnh chiến.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, lại lưu Trần Tắc Minh lại Ngự Thư phòng mật đàm sau khi tan triều hôm ấy.
Trần Tắc Minh đứng trong phòng chờ, nhìn trước mắt bài trí vẫn như trước, sắc mặt y có chút tái nhợt.
Đêm đó tuy rằng đã uống dược, nhưng y cũng không quên được quá trình diễn ra.
Trùng hợp tương phản, mỗi một chi tiết ở trong lòng y đều dị thường rõ ràng.
Y từng cho rằng chính mình có thể quên đi cũng đã cố làm như vậy.
Thời điểm tại chiến trường, y thật sự cho rằng chính mình đã thoát khỏi, hồi kinh đã lâu như vậy, y cũng vẫn không nhớ lại.
Nhưng giờ khắc này, y đột nhiên ý thức được rằng sự tình từng xảy ra kỳ thật rất khó gạt bỏ, vốn đã bị y chôn giấu nay lại lần lượt hiện ra như ám ảnh trước mắt y.
Thậm chí y lại có cảm giác như tức ngực buồn nôn, trong bụng như bị thiêu đốt.
Y có chút hoảng hốt gục đầu xuống, đột nhiên thấy được bên cạnh có bóng người.
Y cơ hồ là phản xạ hơi run run một chút, sau đó nhanh chóng xoay người, cúi đầu quỳ xuống.
"Vạn tuế !"
Hoàng đế bước vào cửa, không chút để ý nhìn y một cái, đột nhiên mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay thả một thứ gì đó u u lóe hàn quang.
Luật Duyên bên ngoài trường thành đợi rất nhiều ngày, hắn cũng không nóng lòng tấn công thành bảo chắc chắn kia, chỉ là thường hay phái binh tại phụ cận gây rối một trận, nhìn vài người hoảng hốt bỏ chạy khiến cho hắn có loại khoái cảm kỳ lạ.
Đó là cảm nhận chỉ thuộc về người chiến thắng.
Mà trên thực tế, hắn đang đợi tướng quân người Hán gọi là Trần Tắc Minh kia xuất hiện.
Hung Nô Hữu Hiền vương kỳ thật là phi thường nhàm chán công sự, quanh năm chỉ huy thủ hạ quân đội đông chinh tây chiến, một khắc không được nhàn rỗi.
Cướp đoạt, đây là giá trị căn bản của chiến tranh.
Mà quân đội Hung Nô tinh anh kỵ xạ am hiểu dã chiến yêu thích đánh lén chưa từng có đối thủ.
Là kẻ tung hoành trên lưng ngựa sát phạt phơi thây nghìn bài một điệu này giống như sinh hoạt hằng ngày dẫn đến Luật Duyên đối với sứ mệnh nhân sinh của hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác phiền chán.
Những trận chiến thắng quá dễ dàng đối với Luật Duyên mà nói quả thực chẳng chút ý nghĩa, từ sâu trong nội tâm hắn, làm một dũng sĩ, hắn khát vọng có một đối thủ, một đối thủ ngang tầm với mình.
Trước có tướng quân người Hán họ Dương thống lĩnh đội quân đánh bại thủ hạ đắc lực của hắn- đại tướng Gia Hòa, điều này làm cho hắn hưng phấn một trận, vì thế kế tiếp trong những trận chiến thủ vệ Liên Vân bảo hắn liền tự mình ra trận .
Đó là một thanh niên lúc nào cũng mang ý cười, trước trận đối thoại cũng không hề thất lễ, cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong*, Luật Duyên đối với người này rất có hảo cảm.
Hắn đối với người tài luôn luôn rất có hứng thú.
*Như mộc xuân phong: Như tắm gió xuân, giống như được ở cùng với người đạo đức cao thượng hoặc học vấn uyên bác, nhờ đó mà học tập được những thứ tốt.
Hoặc chỉ ở trong hoàn cảnh tốt nói chung, tâm tình vui tươi.
Nhưng nam tử tên là Dương Lương uyển chuyển chối từ hảo ý chiêu hàng của hắn.
Luật Duyên phi thường buồn bực bản thân mình không thể không giết một nhân tài kiệt xuất như vậy.
Chuyện đó cũng không tính quá khó khăn, Dương Lương mang đến rất nhiều binh sĩ, nhưng quá nhiều mà nói, lương thảo cung cấp liền thành vấn đề lớn, Luật Duyên bước đầu tiên liền là phái người đi đốt lương thảo.
Dương Lương đoán trước được điểm ấy liền phản kích lại.
Luật Duyên biết đó quả thật là một người trẻ tuổi thông minh, như vậy mới thú vị.
Dương Lương bao vây hắn trong Liên Vân bảo, Liên Vân bảo mặt sau là sông băng mênh mông vô bờ, phía sau sông băng là Phác Lữ quốc cùng Tây Vực chư quốc.
Kỳ thật xét theo địa lý mà nói Hung Nô cùng Phác Lữ quốc cũng liền nhau, nhưng trung gian lại cách vực sâu vạn trượng, đừng nói người, chim cũng không bay qua nổi.
Dương Lương tính toán là đem hắn vây khốn đến cùng cho đến khi hắn đạn tận lương tuyệt, lại không đánh mà thắng, lấy xuống Liên Vân bảo.
Đây quả là chủ ý tính không sai.
Nhưng Dương Lương lại không biết là Hung Nô cùng Phác Lữ quốc có một cây cầu dây đặt tại thông đạo bí mật trên vách núi, vị trí phi thường bí ẩn, liền bởi vì có nó, vốn hai quốc gia cách vạn trượng vực sâu, hoàn toàn không thể thư từ qua lại đã được đả thông.
Tuy rằng nó chỉ là một cây cầu nhỏ, có thể đồng thời dung nạp cũng không nhiều người, nhưng vậy là đã đủ rồi.
Phác Lữ quốc chủ phái người từ trên cầu truyền tin cấp Hung Nô, Thiền Vu [vua Hung Nô] lập tức phái ra đội quân thứ hai.
Kế tiếp sự tình thuận lý thành chương, đại quân của Dương Lương bị tiền hậu giáp kích [trước sau đều bị tấn công], mà phía sau bị chặn cũng đồng thời cắt đứt con đường lương thảo của hắn.
Vài ngày sau, Dương Lương không thể không dẫn quân khởi xướng chiến đấu phá vòng vây.
Cứ như vậy cho dù hắn có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể làm oan hồn dưới tên.
Luật Duyên đứng trên tường thành Liên Vân bảo, nhìn chăm chú vào Dương Lương bị mũi tên kia xuyên qua ngực sau đó rơi xuống ngựa.
Hắn nhịn không được nặng nề mà thở dài một tiếng.
Dương Lương ngã xuống nơi đó một khắc, có chút khó có thể tin nhìn hắn, mặc dù té ngã, thân thể hắn như cũ nhẹ nhàng giống như chim hồng, tuyệt không giống bộ dáng sắp tử vong.
Kia thật sự là một sinh mệnh đẹp đẽ.
Mất đi tướng lãnh, quân địch giống như ruồi nhặng không đầu hỗn loạn, Luật Duyên rất nhanh kết thúc trận chiến.
Sau chuyện này Luật Duyên phái người tìm được thi thể Dương Lương, hắn tự mình đến xem, Dương Lương nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trên mặt rất sạch sẽ, nếu không phải trên ngực miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, hắn cơ hồ muốn cho rằng người này chỉ là đang ngủ.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Quân Lệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Quân Lệnh, truyện Tướng Quân Lệnh , đọc truyện Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh chương mới