TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trần Tắc Minh không ngờ được rằng ba ngày sau y liền nghe được tin Dương Lương phụng chỉ xuất chinh.
Lúc ấy y đang trong phiên trực.
Đợi y an bài tốt công việc liền vội vàng ra khỏi cung, dọc theo đường đi chỉ nghe nghị luận sôi nổi, nói đại quân đã chuẩn bị xuất phát.
Trong triều hoả tốc thu thập mười vạn đại quân, có không ít thanh niên đều là trong kinh thành, vì thế ở đầu ngã tư đường người dân chen chúc nhau đều là đến tiễn người thân.
Dòng người một đường kéo dài hướng đến cửa thành, hai bên trái phải dường như kéo dài vô tận.
Y phóng ngựa đuổi theo hướng đại quân đi trước còn cách một ngã tư đường, len vào đoàn người đông nghìn nghịt, Trần Tắc Minh có chút nóng lòng không biết mình có vì vậy mà bỏ lỡ Dương Lương không.
Đến khi tiếp cận cửa thành y mới nhẹ nhàng thở ra.
Dưới thành tướng quân nổi bật một thân giáp trụ sáng ngời trắng như tuyết, nhẹ nhàng ghìm dây cương, bên hông ngựa treo một cây thương bạc.
Con ngựa kia trước sau đạp vài bước nhỏ, lại không ảnh hưởng đến nét tươi cười khoáng đạt của hắn, tựa hồ đây không phải ra chiến trường mà chỉ là đi tìm bằng hữu uống rượu.
Nguyên lai trên ngựa của hắn binh khí là thương, Trần Tắc Minh nhịn không được bật cười lên, rất chính thống, hoàn toàn không phù hợp cá tính của hắn.
Trần Tắc Minh hít mạnh một hơi, lớn tiếng gọi.
Nhưng mà quanh mình đều ồn ào huyên náo, đưa tiễn cho tới bây giờ đều là tràn ngập nước mắt, không muốn xa rời cùng kêu gọi, giờ phút này mỗi người đang nói cái gì, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng đều nghe không rõ.
Tiếng kêu của hắn nhanh chóng bị bao phủ trong những tiếng ầm ĩ kia.
Kỳ quái chính là Dương Lương rất nhanh vừa quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Tắc Minh đang ở phía sau đám người gấp đến độ giơ chân.
Hai người tầm mắt chạm nhau, Trần Tắc Minh lớn tiếng nói: "Hãy an toàn trở về!"
Y biết hắn nghe không rõ, nhưng Dương Lương cười một cái, làm như hiểu ý hướng y phất tay.
Sau một lát, Dương Lương cúi đầu tại trong ngực sờ sờ, lấy ra một vật ném lại cho y.
Trần Tắc Minh nhảy lên tiếp được, thì ra là một ngọc bài chạm rỗng.
Trần Tắc Minh giật mình.
Ngẩng đầu, Dương Lương chỉ chỉ chính mình bên hông, đối Trần Tắc Minh tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Tắc Minh cẩn thận theo dõi khẩu hình của hắn.
"Giữ lấy!" Dương Lương nói.
Trần Tắc Minh gật đầu, Dương Lương cười cười.
Giờ phút này, dòng người phía trước bắt đầu giảm bớt, đại quân đã cơ bản ra khỏi thành, chuẩn bị xuất phát.
Dương Lương đang muốn thúc ngựa lại đây, đột nhiên nghe thấy ngoài thành vang lên tiếng kèn, hai người đều ngưng thần nghe xong một lát, là kèn hiệu tập trung.
Dương Lương ghìm ngựa, hướng y gật gật đầu rồi lập tức thúc ngựa chạy đi.
Trần Tắc Minh đang muốn đuổi theo thì thấy Dương Lương ngoài cổng thành chẳng biết lúc nào đã xem thương tháo xuống cầm trên tay, mũi thương màu bạc dưới ánh mặt trời lóe sáng như ánh sao lấp lánh.
Khi đi qua đội ngũ quân sĩ đang xếp hàng thì hắn đột nhiên nâng tay giơ ngân thương lên cao cao, tuyệt trần mà đi.
Các quân sĩ đi theo.
Hình ảnh này giống như Chiến thần uy vũ quyết liệt làm Trần Tắc Minh không khỏi giật mình, không ngờ một Dương Lương luôn luôn lười nhác hoá ra cũng có thời điểm tràn ngập nhuệ khí như vậy.
Đến khi hết thảy đều kết thúc, đại quân đã không còn thấy bóng dáng, mọi người dần dần tán đi.
Vừa rồi xôn xao ầm ĩ cùng giờ phút này lặng lẽ hình thành nên sự tương phản rõ ràng của nỗi sầu biệt ly.
Trần Tắc Minh cúi đầu, trong tay là một khối ngọc rất đẹp sắc màu xanh biếc, chạm trổ tinh mỹ, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Trong lòng y dâng lên nghi hoặc, nhưng vẫn cất khối ngọc bài kia vào trong người.
Vào lúc ban đêm, hoàng đế triệu kiến.
Tiến vào điện, Trần Tắc Minh liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị, tiểu hoàng đế trên mặt tựa hồ có chút ảm đạm, lại tựa hồ là nén giận, yên lặng xuất thần.
So với ngày thường bất động thanh sắc, giờ phút này hắn đột nhiên có vẻ chân thật, không hề xa không thể chạm như trước đây.
Trần Tắc Minh nghĩ đến ban ngày rời cương vị, tuy rằng chỉ là gần nửa canh giờ, tuy rằng y cũng đã báo lại nhưng ai biết hoàng đế có thể bắt bẻ hay không, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Hoàng đế thấy y đến thì thu liễm vẻ mặt cổ quái lại, suy nghĩ một lát mới mở miệng.
Chỉ nói đến sinh thần thái hậu, đến lúc đó cần càng chú ý trong cung an toàn vân vân.
Hắn đang mặt trên phân phó, Trần Tắc Minh ở dưới nhất nhất trả lời, lúc này cảnh này thật sự có hương vị quân minh thần hiền.
Nói xong lời cuối cùng, Trần Tắc Minh quỳ an lui ra, hoàng đế đột nhiên thốt lên: "Đúng rồi, lần trước ban thưởng cho ngươi ngọc sư tử kia, ngày mai đem đưa cho tổng quản trong cung đi."
Chợt nhắc tới việc này, Trần Tắc Minh cả người máu đều như đông lại , sau một lúc lâu không thốt nên lời.
Hoàng đế gặng hỏi: "Như thế nào?"
Trần Tắc Minh quỳ đáp: "Thần chỉ là kinh hãi, không biết phạm sai lầm ở đâu khiến vạn tuế muốn thu hồi ban thưởng."
Hoàng đế không cho là đúng: "Ái khanh không cần đa tâm, chuyện không liên quan đến ngươi.
Thái hậu gần đây được một khối hảo ngọc, muốn điêu khắc chỉ sư tử, trẫm nghĩ ngọc sư lần trước nhìn rất đáng yêu thế nên vừa lúc lấy ra cấp thợ thủ công làm mẫu."
Trần Tắc Minh dập đầu rời khỏi.
Ngày thứ hai, quả nhiên đem ngọc sư kia mang đến giao cho trong cung.
Cách mấy ngày, cũng không thấy hoàng đế có động tĩnh gì, lòng Trần Tắc Minh giống như lửa cháy dầu sôi, một ngày dài như một năm, khi đang trực luôn thất hồn lạc phách, liên tiếp phạm sai lầm vì thế Đô Chỉ Huy Sứ phải gọi y ra răn dạy và quở mắng một phen, kỳ thật cũng có chút tư tâm, tuy nhiên Trần Tắc Minh không hề để ý.
Đến chạng vạng, khi y đang lãnh binh tuần tra thì có thái giám đến tuyên, bảo rằng hoàng đế triệu kiến.
Khoảnh khắc nghe xong, y có chút bần thần, trống ngực bang bang đập.
Bước đi phù phiếm lảo đảo theo sau vị thái giám kia.
Cũng không biết đi bao lâu, đối phương đột nhiên đứng lại làm y suýt nữa đụng phải, ngẩng đầu vừa nhìn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, đây không phải dục thất (phòng tắm) của hoàng đế sao.
Thủ vệ thái giám cao giọng hô: "Trần Tắc Minh yết kiến." Lời còn chưa dứt, đã có người đẩy ra đại môn khắc hoa.
Trần Tắc Minh chỉ đành phải bước vào.
Vừa vào cửa liền thấy ngọc sư kia đang được đặt an ổn trên sàn bên trong cánh cửa, Trần Tắc Minh thoáng nhìn qua, không khỏi trong đầu vang lên ong ong, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Đang ngẩn người thì một cung nữ từ sau tấm bình phong bước ra, kinh ngạc nói: "Đại nhân như thế nào quỳ gối ngay cửa, vạn tuế đang đợi ngài vào trò chuyện."
Trần Tắc Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cung nữ dáng người thướt tha, sau một lúc lâu mới gượng đứng lên.
Vào phòng, thấy trong phòng được rèm cuốn ngăn thành hai gian, chỉ nghe thỉnh thoảng có tiếng nước chảy, trong mũi cũng tràn đầy hơi ẩm, Trần Tắc Minh không dám ngẩng đầu, quỳ tâu : "Thần Trần Tắc Minh khấu kiến vạn tuế."
Thật lâu sau mới nghe trong phòng có người ừ một tiếng.
Trần Tắc Minh nín thở, lại chờ đợi chỉ chốc lát, hoàng đế bất ngờ nói: "Ngươi tiến vào."
Trần Tắc Minh bật thốt lên : "Thần..." Phản ứng đầu tiên của y đó là muốn nói hai chữ không dám, nhưng lời nói đến bên môi rồi lại không khỏi im miệng, ngưng một lát, chậm rãi đứng lên.
Sớm có cung nữ cuốn lên màn trúc, Trần Tắc Minh cúi đầu chui vào nhìn không chớp mắt, thoáng nhìn như mặt không chút thay đổi, xem kĩ thì kỳ thật thân thể y đã căng thẳng đến cứng ngắc.
Phòng này rất rộng rãi, chính là nơi hoàng đế chuyên dụng tắm rửa, phòng trong dùng Ngọc Thạch lát một cái hồ sâu cỡ nửa thân người, có thể chứa mấy người, nước lưu chuyển là từ ngoài cung dẫn vào, quanh năm ấm áp.
Hoàng đế đang ngâm mình ở trong hồ, thấy y tiến vào, cười một cái mới nói : "Thất thần làm gì, còn không hầu hạ Trần đại nhân cởi áo."
Quả nhiên có hai cung nữ nghe lệnh tiến lên.
Trần Tắc Minh cũng không ngẩng đầu từ từ lui lại một bước.
Hoàng đế tựa vào bên thành hồ, thấy y kháng chỉ cũng không mở miệng, nhìn đăm đăm vào Trần Tắc Minh.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Quân Lệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Quân Lệnh, truyện Tướng Quân Lệnh , đọc truyện Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh chương mới