TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Giờ phút này trời đã bắt đầu tối, mưa dần dần dừng lại, tiểu nhị đem nến cầm lên đặt trên bàn bọn họ.
Dương Lương ở dưới ngọn đèn mỉm cười: "Dụng ý sao? Có lẽ là hi vọng tương lai một ngày nào đó, trước khi sự tình đi vào tuyệt cảnh có thể có một lối rẽ, mỗi người đều đều có thể chu toàn đường sống......!Ta cũng không thể nói rõ......"
Trần Tắc Minh cả giận :"Dương huynh càng nói càng thêm mơ hồ ."
Dương Lương từ chối cho ý kiến, chỉ là cầm chén rượu xoay xoay cười khẽ.
Trần Tắc Minh đứng lên, rối rắm nói:"Điện soái trong lời nói có ẩn ý, ty chức nghe tình thế nghiêm trọng, chỉ sợ không đảm đương nổi, khẩn cầu đại nhân nói rõ."
Dương Lương đánh thủ thế, ý bảo y ngồi xuống, ôn nhu nói:"......!Đệ suy nghĩ nhiều quá."
Trần Tắc Minh đứng im bất động, lạnh nhạt nói:"Điện soái là lo lắng ta đối bệ hạ có dị tâm?"
Lời này đại nghịch bất đạo như thế nhưng Dương Lương nghe lại mặt không đổi sắc, hiển nhiên này cũng trong dự kiến của hắn:"Nếu quả thật đệ có dị tâm thì có khả năng làm được gì?"
Trần Tắc Minh cả giận nói:"Huynh !......" Suy nghĩ một chút, chính mình quả thật cũng không có năng lực này, không khỏi uể oải khó tả.
Dương Lương châm cho y một chén rượu:"Nếu không có cách nào khác thay đổi cái gì, không bằng uống rượu trước?"
Trần Tắc Minh bưng lên chén rượu, cười khổ nói:"Này uống rượu càng buồn bực hơn, Dương huynh kỳ thật là vì kích thích ta mà đến sao?" Nói uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống.
Dương Lương kinh ngạc nhìn khuôn mặt y dưới đèn, trên mặt có loại thần tình khó thể diễn tả bằng lời.
Trần Tắc Minh cảm giác được nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau làm Dương Lương chợt cả kinh, lập tức lại cười lên che giấu.
"Coi như sai lầm của ta, muốn hay không ta kể cho đệ một vài truyền thuyết phố phường giải sầu?" Hắn chuyển đề tài liền đem phần xấu hổ này xóa đi, không lưu lại chút dấu vết.
Hai người mấy tháng không gặp, giờ phút này lại đã phẩm chất cách xa, Trần Tắc Minh lại cũng bất giác cảm thấy mới lạ, đàm tiếu nhân gian, Dương Lương vẫn là Dương Lương của trước kia, ở trước mặt hắn, tựa hồ khoảng cách cùng thời gian đều ngắn lại .
Mấy tháng sau, tiền phương truyền đến tin tức, Hung Nô cùng Phác Lữ quốc cấu kết, cũng sai sử Phác Lữ quốc phản bội Thiên triều.
Phác Lữ quốc tuy rằng không lớn, nhưng vị trí này chính là con đường trọng yếu tới Tây Vực, phản chiến khiến cho con đường Tây Vực chư quốc đi đến Thiên triều hoàn toàn gián đoạn, Hung Nô nhân cơ hội chinh phục hơn hai mươi nước Tây Bắc.
Hành động này chẳng những khiến cho cống phẩm đến Thiên triều hàng năm giảm mạnh, càng làm cho mặt mũi Thiên triều mất hết.
Hoàng đế giận dữ, mệnh Dương Lương ngay hôm nay xuất binh thảo phạt.
Phác Lữ quốc nơi ấy xa xôi, tất cả mọi người hiểu rõ cuộc chiến này nhất định hao tổn lâu dài, cực hạn vất vả.
Nhưng Thiên Tử phái ra trọng thần, tâm bức thiết muốn thủ thắng có thể thấy được.
Lúc này đây xuất chinh dị thường khẩn cấp, Dương Lương ngay cả cáo biệt cũng chưa kịp mà đã vội ly kinh .
Khi Trần Tắc Minh chạy tới quý phủ của hắn, sớm đã người đi nhà trống, trong viện chỉ còn vài hạ nhân dọn dẹp.
Dương Lương từ sau khi phụ thân chết đi, trong phủ cư nhiên không có thân nhân khác.
Trần Tắc Minh nghe tiếng quét rác xoàn xoạt, ngẩng đầu thấy vài chiếc lá vàng xoay quanh theo gió rơi xuống, đột nhiên giật mình phát giác thì ra giờ phút này đã là đầu thu .
Hoàng đế lại bắt đầu cách dăm ba ngày triệu y yết kiến, Dương Lương rời đi tựa hồ khiến hắn thêm phần cô đơn.
Hắn vẫn là như vậy hỉ nộ vô thường, để người cân nhắc không ra, tìm kiếm các loại phương thức khiến Trần Tắc Minh cảm giác quẫn bách, cũng coi đây là vui.
Trần Tắc Minh chịu đựng , cũng không phản kháng, nhưng y có thể cảm giác được, phần cảm giác e ngại trước kia khiến y suýt nữa tan vỡ dần dần biến mất, phát hiện này khiến y vui sướng vạn phần, cũng khiến y có nguồn sức mạnh để có thể tiếp tục duy trì.
Có lẽ là bởi vì y thấy được phía sau mặt cường đại cũng có một đoạn quá khứ như vậy......!Điều này nói ra không thể không kể đến công lao Dương Lương.
Ấm ấm mang thai, Trần Tắc Minh xa xa nhìn nàng chống bụng tại hoa viên tản bộ hình bóng ngày càng mập mạp, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Hoàng đế ngẫu nhiên một lần đi ngang qua, cảm thấy được thần tình chăm chú nhìn của y, liền thường thường gọi hai người vào tán gẫu với nhau.
Ấm ấm với cái bụng lớn gặp Trần Tắc Minh tựa hồ cảm thấy vạn phần xấu hổ, luôn kiên quyết chối từ, nhưng hoàng đế hạ khẩu ý, ai lại dám cãi lời.
Vì thế, huynh muội gặp mặt càng thêm nhiều lần hơn.
Trần Tắc Minh dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng đế, không thể không nghìn bài một điệu nói phụ mẫu đối Ấm Ấm nhớ mong, Ấm Ấm cúi đầu cũng không đáp lời.
Cuộc gặp gỡ như vậy không khác chi một hồi dày vò.
Mà kiểu dày vò như vậy cứ cách một hai ngày liền lặp lại một lần.
Trần Tắc Minh nhìn ra được Ấm Ấm sớm đã không chịu nổi loại phiền lòng này, y nghĩ nếu lại tiếp tục như thế, Ấm Ấm chỉ sợ thật muốn trở mặt.
Nhưng mà hoàng đế cũng không phải là mình, hắn sẽ không chịu đựng tính tình Ấm Ấm.
Nếu thật làm như vậy thì tiền đồ rạng rỡ của Ấm Ấm trong cung sẽ lập tức bị phá hủy.
Y chỉ có thể ôn nhu, tận lực dùng từ khí an ủi dựng phụ (phụ nữ mang thai)vốn nên an tâm tĩnh dưỡng này.
Chuyện như vậy giằng co không đến nửa tháng thì chợt ngưng hẳn .
Bởi vì tiền tuyến truyền đến tin dữ -- Dương Lương xuất sư chưa tiệp, tử trận sa trường.
Tin tức truyền đến, hoàng đế ba ngày không vào triều.
Ngày thứ tư, các đại thần lúc trời chưa sáng liền vẫn như cũ không thể không vào phòng nghỉ phía sau đợi, chờ không biết có lâm triều hay không.
Giờ phút này lời đồn đã truyền đi khắp kinh thành, các đại thần cũng đều nghị luận tầng tầng, nghe nói sau khi tin tử trận của Dương điện soái truyền đến, hoàng đế ba đêm chưa về tẩm cung, canh giữ ở trước hương án của Dương điện soái, không hề chợp mắt, không nói một lời, cũng không chịu nhập thiện [ăn cơm].
Phàm là có người quấy rầy, đều bị hắn đánh đuổi ra ngoài.
Cũng có người nói Dương điện soái là tình nhân của hoàng đế năm xưa khi còn là thái tử, chuyện cũ này bị tiên hoàng cố ý áp chế nhưng giờ phút này lại bị đào ra, tuy rằng thực thực giả giả ai cũng nói không rõ được.
Chính là lúc lời đồn đãi gây xôn xao thì trống trên ngọ môn thành lâu lại đúng lúc gõ vang .
Hoàng đế muốn lâm triều.
Hoàng đế ngồi trên long tọa, gương mặt ngăn cách bởi chuỗi ngọc lưu ly nhìn không rõ, nhưng mơ hồ vẫn là có thể thấy được thần sắc mỏi mệt.
Vừa mở miệng liền trực tiếp tuyên: "Hôm nay sự vụ khác miễn tấu, chỉ nói về chuyện xuất binh lại thảo phạt Phác Lữ, các khanh cho rằng người nào có khả năng lãnh binh ?"
Dương Lương đã là tướng tài khó có được, trong triều tuy rằng còn có không ít tướng quân, nhưng mà vượt qua được hắn lại ít ỏi không có mấy.
Lời này vừa hỏi, chúng thần đều hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không thể ứng đối.
Hoàng đế nhìn chung quanh một lượt, thấy không có người tiến lên, cảm thấy thất vọng, lạnh nhạt nói: "Trên dưới triều ta lại không có nhân tài sao? Nếu là quả thực như thế, mười ngày sau trẫm ngự giá thân chinh !"
Lời này vừa ra, chúng thần đều liên thanh ngăn cản, dưới điện lập tức đứng ra vài vị võ tướng, tầng tầng quỳ thỉnh:"Thần nguyện hướng."
Hoàng đế đánh giá hết thảy một lượt rồi ngưng mắt trước một mạt thân ảnh thật lâu.
Chúng thần đều thấy khác thường, hàng loạt quay đầu xem, là một thanh niên tướng lãnh, gương mặt như quan ngọc, thật là tuấn mỹ.
Hoàng đế nói:"Trần Tắc Minh, nếu là ngươi thì muốn bao nhiêu nhân mã?"
Tướng lãnh kia cúi đầu: "Thần nguyện lĩnh tinh kỵ một vạn, chinh phạt Phác Lữ, báo thù cho Dương điện soái!" Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thầm nói tiểu tử này quả là ngông cuồng, Dương Lương hơn mười vạn nhân mã còn chiến bại mà chết, hắn lại chỉ cầm binh một vạn, muốn nổi bật đến điên rồi đi.
Hoàng đế lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Một vạn? Ngươi đi chịu chết sao?"
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, nghiêm túc nói:"Binh không ở nhiều, mà quý tại tinh." (Không nhiều nhưng tinh nhuệ)
Hoàng đế không vui phất tay áo:"Các khanh còn có đề nghị gì ?" Thế nhưng làm lơ Trần Tắc Minh đang vẫn quỳ chỗ cũ.
Mọi người thấy y tuổi còn trẻ, lại nói khoác mà không biết ngượng, khẩu xuất cuồng ngôn, đều cảm thấy y là tự làm tự chịu, chịu chút vắng vẻ cũng tốt, cả một nhóm người nhưng lại không có ai chịu giải vây cho y.
Trần Tắc Minh quỳ tại trong điện, nhìn quanh một lát, thấy tả hữu nghi luận sôi nổi, lại không một người để ý tới mình, không khỏi hơi cúi đầu.
Nhưng lưng lại vẫn như cũ thẳng tắp, cũng không sụp xuống nửa phần.
Đợi thái giám tuyên bố bãi triều, triều thần như thủy triều từ hai bên rút đi, Trần Tắc Minh vẫn tại chỗ cũ không đứng dậy cũng không nhúc nhích tựa như bàn thạch.
Chỉ sau một lát, trên điện đã vắng lặng không người.
Có thái giám tới khuyên y rời đi, y chỉ là lắc đầu.
Thái giám kia thấy y kiên trì, chỉ đành phải đi khỏi.
Một mình y nơi đó tựa như tượng đá, trong phòng to lớn cô đơn chiếc bóng chờ đợi, tiếng hít thở tràn ngập vành tai, dương quang từ phía sau cửa điện chiếu vào bóng y trước mặt lay động khi ngắn khi dài.
Tro bụi mờ ảo trong dương quang mơ hồ bay múa, cũng là mảnh sinh động duy nhất trong không gian yên tĩnh này.
Không biết quỳ bao lâu, nghe phía sau có vài tiếng bước chân khe khẽ, là Hàn công công vội vàng đến bên cạnh y,"Vạn tuế tuyên ngươi, đứng lên đi."
Hoàng đế đổi thường phục, không có ngọc lưu che, tựa vào trên giường sắc mặt hơi xám tro.
Bạn đang đọc bộ truyện Tướng Quân Lệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tướng Quân Lệnh, truyện Tướng Quân Lệnh , đọc truyện Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh full , Tướng Quân Lệnh chương mới