Trong xe Tư Minh Cẩm có hương hoa nhài nhàn nhạt say lòng người.
Thẩm Nhu ngồi vị trí kế bên tài xế, cũng không dám ngồi vững, chỉ sợ để lại dấu vết trên ghế da.
Người kia lái xe ổn định, mắt nhìn phía trước, giọng điệu lạnh lùng trước sau như một, “Cậu ở đâu?”
Thẩm Nhu nói địa chỉ, lại nói thêm một câu cảm ơn.
Tư Minh Cẩm không đáp.
Liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt dừng trên cánh tay đang đặt lên bụng của cô.
Sau đó, chiếc xe Audi màu đen dừng tại một siêu thị nhỏ.
Thẩm Nhu không hiểu, chỉ nghe Tư Minh Cẩm nói, “Đợi.”
Người đàn ông tích chữ như vàng, dứt lời lập tức cầm ô xuống xe.
Thẩm Nhu nhìn theo, ánh mắt không tự giác bị đôi chân thon dài và dáng người của anh hấp dẫn. Vai rộng eo thon chân dài, đúng là đứa con trời sinh, mấu chốt là khuôn mặt cũng rất đẹp trai.
…
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Tư Minh Cẩm đã từ trong siêu thị đi ra, tay còn cầm theo một túi nilon màu đen, còn cầm theo một ly trà sữa.
Anh xuyên qua màn mưa đi tới, suýt chút nữa câu mất một nửa linh hồn Thẩm Nhu.
Mãi cho đến khi cửa ghế lái mở ra, cánh tay người đàn ông đưa ly trà sữa nóng tới trước mặt, Thẩm Nhu mới hoàn hồn, cho rằng Tư Minh Cẩm nhờ mình cầm hộ, cô vội vàng cầm lấy.
Chờ anh lên xe, cài dây an toàn xong, cô đưa túi đen và ly trà sữa trả lại cho anh, “Hội trưởng, của anh.”
“Vị này rất ngon, tôi cũng rất thích.”
Tư Minh Cẩm liếc cô một cái, khuôn mặt thanh lãnh chuyển về phía trước, khởi động xe, “Mua cho cậu, ấm bụng.”
“…”
Cô có chút thụ sủng nhược kinh, một lúc sau mới nói cảm ơn, nâng ly trà sữa không dám hạ miệng.
Yên lặng một lúc, ánh mắt Thẩm Nhu lại nhìn xuống túi nilon để trên đầu gối, “Hội trưởng, cái này… cũng là mua cho tôi sao?”
“Ừm.”
“Là gì vậy? Tôi có thể mở không?”
“Lát nữa.”
Cô ‘ồ’ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Nhu quay đầu nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của ly trà sữa trong tay, trái tim lạnh lẽo lại được sưởi ấm trở lại.
Chỉ là trong chút ấm áp đó còn kèm theo cảm xúc chua xót.
Nói như thế nào, nếu người mua trà sữa cho cô không phải Tư Minh Cẩm, mà là Giang Trì Ý thì tốt biết bao.
Nếu sau này có tình huống tương tự như cô lúc này, anh cũng không cần đi mua?
Nghĩ vậy, Thẩm Nhu quyết định để lại túi băng vệ sinh.
Cô mở miệng, “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
“Chuyện đó, có thể làm phiền cậu nốt không? Tôi muốn mượn ô của cậu chút.”
Người đàn ông đưa ô cho cô, sau đó nhìn cô xuống xe, quét mắt nhìn túi nilon đen trên ghế, Tư Minh Cẩm nhíu mày, “Thẩm Nhu.”
“Hả?”
“Đồ của cậu.”
Anh nghiêng người, ngón tay thon dài đưa túi nilon qua, “Mang đi đi.”
“Để trên xe tôi bị người ta nhìn thấy lại coi tôi là biến thái mất.”
Thẩm Nhu hiểu rõ, vội vàng nhận lấy.
Sau khi xuống xe, nghĩ tới điều gì, Thẩm Nhu lại nói, “Hội trưởng, nếu không thì chúng ta thêm wechat đi?”
“Chờ vào nhà, tôi chuyển tiền hôm nay cho cậu.”
Thế nào cũng không nên nhận ân huệ của người ta, lại còn là người không thân.
“Không cần.” Giọng nam trầm thấp, “Lần sau đi.”
“Vậy chút nữa bảo Giang Trì Ý chuyển cho cậu cũng được.” Thẩm Nhu cho rằng Tư Minh Cẩm và Giang Trì Ý là bạn cùng lớp, nhất định có phương thức liên lạc.
Cô dứt lời, cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận đóng cửa xe sau đó đi vào trong.
Thẩm Nhu cẩn thận đi từng bước, đi một đoạn khá xa vẫn phát hiện chiếc Audi vẫn dừng ở đó.
Lúc này, mưa lại lớn hơn, góc váy Thẩm Nhu cũng bị nước mưa bắn ướt.
Trong phòng họp hội nghị chuyên dụng của hội học sinh, nữ sinh đứng trên bục giảng đọc diễn cảm lưu loát bài diễn thuyết mà mình chuẩn bị.
Lúc ấy trong phòng vô cùng yên lặng, Tư Minh Cẩm nằm ghế dài cuối dãy ngủ bù, cuối cùng lại bị giọng nói dịu dàng kia đánh thức.
Anh vừa ngồi dậy thì giọng nữ kia cũng dừng lại, sau đó, Tư Minh Cẩm thấy bóng dáng xinh đẹp đó chậm rãi tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm đang che ánh nắng ra.
Ngoài cửa, mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng chiếu lên người thiếu nữ, vô cùng chói mắt, khắc sâu vào trong trái tim Tư Minh Cẩm.
Trước đó, anh chính là người bị giam cầm trong bóng đêm không thấy nổi mặt trời, nhưng lại vì Thẩm Nhu mà nhận được một tia nắng.
Cho nên, Tư Minh Cẩm vô cùng có ấn tượng với cô.
Giọng nói của cô, khuôn mặt của cô, bất kể là thứ gì, chỉ cần liên quan tới cô sẽ hấp dẫn sự chú ý của anh.
Chẳng qua, ánh mắt của Thẩm Nhu, từ đầu đến cuối đều dừng trên người Giang Trì Ý.
Tư Minh Cẩm biết, Thẩm Nhu và Giang Trì Ý là thanh mai trúc mã.
Anh cũng biết, Thẩm Nhu đối với Giang Trì Ý là tình hữu độc chung(1).
Cho nên, anh chỉ biết yên lặng đứng phía sau cô, mãi cho đến khi thi đại học xong, anh cũng xuất ngoại du học.
Tính ra, hai người cũng đã không gặp năm sáu năm nay.
Ba ngày trước vừa về nước, anh nhận được điện thoại của lớp trưởng, mời tham gia tiệc họp lớp, lúc đó Tư Minh Cẩm vẫn định từ chối.
Nhưng lớp trưởng lại nhắc tới Giang Trì Ý, còn cả Thẩm Nhu.
Sau đó, Tư Minh Cẩm đồng ý tham gia.
Không vì điều gì khác, anh chỉ muốn đặt một dấu chấm hết cho tình yêu đơn phương suốt nhiều năm qua. Bởi vì, lớp trưởng nói, Thẩm Nhu và Giang Trì Ý đã đính hôn.