TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vì quá tức giận nên Tiết Diệu Dẫn đã tính toán xong hết chuyện để cho Thẩm Đạc về ngủ ở kho hàng.
Lúc chiến sự chưa gấp, Thẩm Đạc cũng sẽ gọi điện thoại về nhà, Tiết Diệu Dẫn chạy đi bắt máy nhanh không ai bì kịp, song bắt máy rồi thì cứ vòng vo, chu môi ra vẻ cao ngạo, biểu cảm như: em lười nói chuyện với anh lắm đấy nhé.
Giọng nói lạnh lùng thanh tao của Thẩm Đạc truyền qua điện thoại có hơi khàn khàn, và thêm chút du dương không rõ.
“Bên này chuyện nào cũng thuận lợi cả, yên tâm nhé.”
Cùng lúc đó trái tim Tiết Diệu Dẫn cũng thả lỏng hơn, nhưng miệng xà tâm phật hừ một tiếng.
Bên kia hình như vang lên tiếng cười khẽ khàng của Thẩm Đạc, giọng điệu không thay đổi mà hứa hẹn rằng: “Anh sẽ tự chăm sóc mình tốt.”
Tiết Diệu Dẫn không hề cảm kích, trợn trắng mắt hừ tiếp.
“… Anh cúp vậy?”
“Hừ!”
Đầu kia, Thẩm Đạc nghe được lần này hình như Tiết Diệu Dẫn còn tăng thêm âm mũi vào, bất giác phì cười, rồi dịu dàng như thể đang dỗ dành bên tai cô: “Anh sẽ về sớm thôi, chờ anh nhé.”
Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là chỉ với dăm ba câu của anh đã vuốt thuận lông cô rồi, sau một hồi lặng lẽ lắng nghe và chỉ buông tiếng thở đều, cô mới rầm rì nói một tiếng rồi cúp điện thoại.
Những lúc nhớ người thương, làm gì cũng như người mất hồn.
Chỉ cần nghĩ đến cạnh đạn bay lửa bắn tán loạn nơi biên giới là Tiết Diệu Dẫn lại thở dài thườn thượt, làm cho người được cô bắt mạch cũng hoảng sợ đến độ hồn bay phách tán, nước mắt lưng tròng hỏi: “Thầy thuốc ơi, có phải bệnh của tôi không thể cứu được nữa rồi không?”
Tiết Diệu Dẫn hoàn hồn, vội đáp không phải.
Tiết Chính Dương hết nhịn nổi nữa, sợ cô trị chưa được bệnh cho người ta đã dọa cho ra bệnh khác, vô cùng ghét bỏ đuổi cô về nhà, bảo cô muốn chọc mèo dọa chó gì thì đi lẹ đi, chỉ cần đừng đến Linh Thảo Đường là được.
Tiết Diệu Dẫn nói thầm ‘anh trai rơi’, đành đi qua đánh mạt chược với mấy bà vợ lẽ, lại thấy hôm nay thua sao mà đậm thế, thế là loạng choạng đi đến nhà Phù Đại.
Tưởng Sở Phong hiện đang ở Bình Châu, Phù Đại cũng sợ đến hoảng, may thay Tiết Diệu Dẫn đến, hai người cùng ngồi nhai kẹo mới do xưởng kẹo Tiết Diệu Dẫn sản xuất, cứ nhắc mãi cái móng heo lớn nhà mình.
“Nếu không phải có hai nhóc này, thì tôi sẽ chơi chiêu cũ lén chạy đến Bình Châu cho mà xem, đảm bảo cho anh ấy một cú sốc luôn!” Phù Đại nhìn hai nhóc con như búp bê ngồi trên thảm bên cạnh chân mình, bĩu môi đến là tiếc nuối.
Tiết Diệu Dẫn ngửi được mùi hay, liền dịch đến gần, hỏi han: “Sao thế? Mau kể tôi nghe xem nào.”
Phù Đại hứng chí bừng bừng kể lại ‘sự tích anh hùng’ năm đó của mình một lần, còn mang theo sự cảm khái về những năm tháng chông gai trong quá khứ.
Tiết Diệu Dẫn nghe xong mà buồn cười, nhưng cũng không ngăn được càng bội phục hơn.
Không thể tin tưởng nỗi một cô gái nhìn thì nũng nịu như thế kia, mà cũng có một mặt chịu nhọc chịu khổ.
“Tưởng Cửu gia lúc ấy không tức giận sao?” Tiết Diệu Dẫn thấy, dựa vào tình yêu của Tưởng Sở Phong dành cho Phù Đại, nếu mà thấy cô ấy không màng nguy hiểm chạy đến nơi hiểm trở ấy chờ, sợ là lại náo loạn một thôi một hồi ấy chứ chả đùa.
Phù Đại hếch cằm lên, hừ: “Anh ấy cảm động còn không kịp đó, tức giận cái gì!”
Tiết Diệu Dẫn cười khúc khích, rồi lại nghĩ thầm, nếu chuyện này mà áp dụng với Thẩm Đạc thì không biết anh sẽ phản ứng như thế nào nhỉ.
Dường như Phù Đại cũng nghĩ đến việc này, vuốt cằm, bảo: “Tính cách của nhà tôi với Thẩm Thiếu soái không giống nhau, nếu mà là Thẩm Thiếu soái, có khi sẽ tức giận thật đấy, là cái kiểu tức không nói nên lời đó.”
Bạn đang đọc bộ truyện Tuyệt Không Thể Tả tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tuyệt Không Thể Tả, truyện Tuyệt Không Thể Tả , đọc truyện Tuyệt Không Thể Tả full , Tuyệt Không Thể Tả full , Tuyệt Không Thể Tả chương mới