“Nhân loại?” Vưu Hi sửng sốt quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt: “Ngươi quen biết phụ hoàng ta?”
“Không quen.” Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: “Hắn chỉ rất giống một cố nhân của ta.”
“Cố nhân? Vậy cố nhân kia…”
“Đã chết, hồn phi phách tán.”
Bắc Quân quả thật đã hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, mà một khắc cuối cùng lúc hắn tử vong, nàng tha thứ cho hắn…
Nhưng mà, không biết tại sao nam nhân này lại giống hắn như thế.
Giữa bọn họ có quan hệ gì…
“Vưu Hi, đây là nhân loại ngươi mang về?” Ma hoàng lãnh khốc đánh giá Mộ Như Nguyệt, thanh âm lãnh trầm.
Trong lòng Vưu Hi căng thẳng, theo bản năng che chở nàng sau lưng.
“Phụ hoàng, ta và nàng… cũng không phải rất thân, ta đi ngang qua rừng ma giới tiện tay cứu nàng mà thôi, cho nên, cho nên ngươi có thể để nàng rời khỏi ma thành hay không?”
“Không thân? Ha ha!” Ma hoàng cười ha ha, nói: “Vưu Hi, từ sau chuyện năm đó, đã bao lâu ngươi không cầu trẫm? Vì nữ nhân này, ngươi mở miệng cầu ta, ngươi còn nói không thân? Chẳng qua, ta cũng không tính để nàng rời khỏi ma thành…”
“Phụ hoàng!” Vưu Hi biến sắc, “Ta và nàng thật sự không có quan hệ gì, ngươi để nàng rời đi đi, hơn nữa, sau khi nàng rời đi, ta cũng sẽ không gặp nàng, ngươi…”
“Tốt.” Ma hoàng phất tay, ngắt lời Vưu Hi.
Hắn lãnh khốc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, khẽ nheo mắt: “Một nhân loại lại dám xâm nhập Ma giới, làm gì có đạo lý dễ dàng rời đi như vậy?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, ta muốn nàng… ở lại ma cung!”
Ma hoàng nở nụ cười âm trầm thị huyết.
“Phụ hoàng, nàng còn có chuyện muốn làm, thật sự không thể lưu lại, vì sao ngươi cứ muốn bức bách nàng?”
Vưu Hi rốt cuộc không nghĩ được nhiều, hắn chỉ biết tuyệt đối không thể để nàng ở lại đây, nếu không, không ai biết nam nhân này sẽ làm ra loại chuyện gì…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!