Nhưng mà, sau khi tỷ tỷ mất, Mộ gia đã dọn đến nơi ở mới, làm sao nàng có thể biết chính xác vị trí các phòng?
Lúc này, Mộ Hạo Thiên đương nhiên không biết rằng, Mộ Như Nguyệt đang rất nôn nóng cho nên trực tiếp phóng ra tinh thần lực, dễ dàng tìm được phòng của Mộ Tranh....
Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa phòng, vươn tay đẩy cửa ra, thời điểm nhìn thấy thân ảnh già nua ốm yếu nằm trên giường, tim nàng tựa như bị dao đâm, lảo đảo chạy vào.
Mộ Tranh hiện tại, già yếu đến mức nàng không thể tin vào mắt mình.
Sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu trơ xương, tóc cũng bạc trắng, hốc mắt lõm sâu, bộ dáng dầu hết đèn tắt.
Hai năm không gặp, gia gia thế nhưng đã biến thành bộ dáng này.
Có thể thấy được, cái chết của nàng năm đó đã gây cho hắn tổn thương lớn đến nhường nào...
Theo lý thuyết, Tiêu tỷ tỷ chỉ là bằng hữu của tỷ tỷ hắn mà thôi, cùng lắm là đáp ứng trợ giúp Mộ gia thôi, tại sao sau khi nhìn thấy gia gia lại có biểu tình như vậy?
Nàng... thật sự là bằng hữu của tỷ tỷ sao?
Đột nhiên, Mộ Hạo Thiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi Mộ Như Nguyệt hỏi mình, trong lòng chấn động, rồi lại cười tự giễu.
Đoạt xác trọng sinh? Làm sao có thể có chuyện này?
Nhưng mà không biết vì sao, hắn càng nhìn càng thấy nữ tử này quá giống tỷ tỷ, không chỉ là dung mạo mà còn có khí chất...
"Hắn chỉ đại thương nguyên khí thôi, không có trở ngại gì." Mộ Như Nguyệt thu hồi thần sắc, nói, "Ta có một viên bổ nguyên đan, ăn đan dược này vào hắn có thể khỏe lại..."
Mộ Hạo Thiên chấn động, kinh ngạc nhìn viên đan dược trong tay Mộ Như Nguyệt.
"Ngươi... ngươi nói thật sao?"
Giờ phút này, tâm tình hắn rất kích động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
"Đúng vậy." Mộ Như Nguyệt cười nói, "Nếu ngươi tin ta thì cho hắn ăn vào."