Nghe giọng điệu nghiến răng ken két như thể sắp nghiến mòn răng đến nơi rồi.
Trương Minh Vũ vươn một ngón trỏ, cười bảo: "Không nhiều nhặn gì, một triệu là đủ rồi".
Trời đất!
Người xung quanh lập tức liên tục hít hà.
Có thế... cũng yêu cầu một triệu bồi thường?
Lý Đình Đình đã hoàn toàn ngây ngẩn, lấy chỉ số thông minh của cô ta thật sự không thể hình dung nổi nếu còn tiếp tục dây dưa ở chỗ này thì việc hôm nay sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cô ta cỡ nào.
Dù sao gia tộc như nhà họ Dịch cũng không thể nào so sánh được với nhà họ Hà.
Trương Minh Vũ quay lại, phát hiện đám đông vẫn đứng yên tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Chỉ có điều, ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên người cô nàng Điềm Điềm.
Tất cả đều bị nhan sắc tuyệt đẹp của Điềm Điềm thu hút, thậm chí quên cả chụp hình.
Trương Minh Vũ cũng cười nói: "Cảm ơn người đẹp nhiều lắm, nếu không nhờ cô, hôm nay tôi còn phải mất nhiều công sức mới giải quyết được đám người kia đấy".
Điềm Điềm nhìn anh, khóe miệng thong thả vẽ nên một nụ cười thần bí.
Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng chợt cảm thấy bối rối không thôi.
Khụ khụ!
Anh hắng giọng, quay sang cười bảo: "Hôm nay chúng tôi đã khiến các vị gặp phiền toái không nhỏ, mọi món ăn hôm nay chúng tôi giảm giá 10% coi như tạ lỗi".
Nhưng anh nói xong, sảnh lớn vẫn cứ lặng ngắt như tờ.