TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Gần đây Lâm Huệ đang một mực suy nghĩ nguyên nhân khiến tim bị đau thắt, rõ ràng chân thực đến như vậy, nhưng thái y lại khẳng định nàng không có bệnh, vậy thì rất có thể đây là một loại nhắc nhở thần bí —— tức là thân thể trong sách của nàng vẫn bình thường, chỉ có thân thể trong cuộc sống hiện thực mới không ổn.
Có thể nàng chưa chết, nhưng đang cận kề với cái chết.
Lâm Huệ biết chuyện này rất huyền ảo, nhưng vẫn tính thử một lần, cho nên mới đến Thanh Vân quan, hi vọng có thể tìm được chút manh mối từ trêи người sư phụ Hứa Vô Phi, vì có khả năng tên thật của ông ta là "Chu Giác". Chẳng hạn như tim Chu Giác có bị đau thắt hay không, hoặc ông ta có trạng thái gì khác thường hay không, hoặc liệu ông ta có biết chút nào về mối quan hệ giữa thế giới trong sách và thế giới hiện thực không.
Lâm Huệ tiếp tục nói: "Ta rất thích bức họa của sư phụ ngươi, cả chữ của ông ấy nữa, không những vừa mạnh mẽ vừa mềm mại (thiết họa ngân câu), mà còn có khí thế hùng hồn, đáng tiếc ngày đó chỉ được thấy qua một bức, ta thật sự vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho nên lại đến đây để tìm một vài đồ vật có lưu lại bút tích của sư phụ ngươi."
Trêи bức họa đó còn dính lỗi chính tả, thì đào đâu ra chỗ nào tốt như nàng hình dung chứ? Hứa Vô Phi lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Lâm Huệ, tròng mắt né tránh ánh mắt của nàng, nói: "Vương phi thật sự bởi vì muốn thưởng thức tranh chữ của sư phụ nên mới đến đây sao?"
"Đương nhiên, " Lâm Huệ cảm thấy giọng điệu của hắn ta có vài phần buông lỏng, liền dụ dỗ tiếp, "Nếu như ngươi có thể đáp ứng tâm nguyện này của ta, chắc chắn sau này sẽ không thể thiếu tiền hương hỏa cho Thanh Vân quan."
Trước tiên sẽ lợi dụng chỗ tốt này để dụ dỗ hắn ta mắc câu, sau đó hẳn sẽ đề cập tới bản chép tay, Hứa Vô Phi nghĩ thầm, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Hủy bản chép tay hay tính dựa vào nó mà tìm ra bí mật gì? Hắn ta ngẫm nghĩ xong liền nói: "Vương phi, mời người đến phòng khách nghỉ ngơi trước, bần đạo sẽ đi tìm thử xem sư phụ có lưu lại cái gì không."
"Được." Lâm Huệ đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo Hứa Vô Phi tới một gian phòng khách.
Sau khi Hứa Vô Phi rời đi, liền trực tiếp tiến vào phòng trà, lấy ra một lá bùa trừ yêu lại niệm vài câu chú ngữ, sau đó dán lá bùa lên khay trà, rồi thấp giọng phân phó đồng đạo: "Bưng tới cho vương phi uống, nhớ kỹ nhất định phải để khay trà chạm vào vương phi, bất kỳ chỗ nào cũng được."
"Vâng." Đồng đạo đáp ứng một tiếng, rồi bưng khay trà đi.
Hứa Vô Phi đứng ngay tại cửa ra vào để nghe lén động tĩnh, nhưng bên trong cũng không truyền ra chút phản ứng nào.
"Có chạm được vào nàng không?" Chờ vị đồng đạo vừa mới lộ diện, Hứa Vô Phi liền kéo lại hỏi thăm.
"Trước khi ta rời đi, liền giả bộ muốn ngã, rồi cố ý để khay trà chạm vào cánh tay của vương phi..."
Vậy là chẳng có tác dụng gì sao?
Hứa Vô Phi bước nhanh trở về thư phòng, rồi lôi ra tất cả đồ vật có thể trừ yêu mà mình đang sở hữu, bởi vì nếu nói Lâm Huệ thật sự là yêu tinh, thì nhất định là một yêu tinh cực kỳ đáng sợ. Khó trách có lần Mục Liễn hỏi hắn, trêи đời này có thứ gì không sợ Thanh Huyền ấn không, hẳn là ám chỉ Lâm Huệ đây.
Hắn ta nhất định phải dốc toàn lực bảo trụ đồ vật của sư phụ!
Ngay lúc hắn ta đang lấy ra một thanh pháp thước (pháp bảo hình dạng dài như cái thước), cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mục Liễn bước nhanh tiến vào.
"Điện hạ, " Hứa Vô Phi vô cùng vui mừng, "Người đã tới thì tốt rồi, vương phi một mình đến Thanh Vân quan, có lẽ là bị yêu tinh ám." Nói xong liền dò xét trêи dưới Mục Liễn, "Chẳng lẽ điện hạ đang giấu diếm ta chuyện gì sao? Lần trước người đã tiến vào Trấn Yêu động, thế có thật sự thấy rõ không?"
"Rõ như ban ngày [1], nàng ấy không phải là yêu tinh, " Mục Liễn nhướng mày, "vì sao ngươi lại nghi ngờ nàng ấy?"
[1] Nguyên gốc "Nhất thanh nhị sở"
Thật sự không phải à?
Hứa Vô Phi cảm thấy Mục Liễn không lẽ đã bị yêu tinh mê hoặc, liền cầm pháp thước điểm một cái trêи người hắn, nhưng không thấy động tĩnh gì, lúc này mới nói: "Vương phi vừa đến đã hỏi về sư phụ, còn nói muốn thưởng thức tranh chữ của sư phụ, điện hạ, bức họa kia ngài cũng đã nhìn thấy, không phải ta có ý bất kính đối với sư phụ, nhưng sự thật là không có chỗ nào nổi bật cả, mà vương phi xuất thân từ thư hương môn đệ [2], sao lại coi trọng thứ này chứ?"
[2] Thư hương môn đệ: dòng dõi thư hương
Phân tích có lý có cứ, Mục Liễn nghĩ thầm Lâm Huệ đã quá coi thường Hứa Vô Phi rồi, cho tới bây giờ một đạo sĩ chưa từng thấy qua yêu ma như Hứa Vô Phi lại có thể dựa vào việc trảm yêu trừ ma để kiếm tiền, còn kinh doanh đạo quán đến hương khói thịnh vượng, thì tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, chỉ là không ngờ hắn ta vậy mà cảm thấy Lâm Huệ là yêu tinh...
Đại khái chắc do trước đó hắn đã lừa gạt hắn ta.
Mục Liễn giải thích: "Nàng ấy không phải là yêu tinh, nhưng mấy ngày trước đây thì bị bệnh một trận cho nên đầu óc không được minh mẫn, kỳ lạ thay hôm nay lại chính là ngày bệnh phát tác."
Hứa Vô Phi: ... Còn có chuyện này sao?
"Bản vương sẽ mang nàng ấy trở về, có điều nếu lần sau lại đến, ngươi nhớ kỹ đừng làm nàng bị thương, nếu thật sự không còn cách nào khác thì cứ lấy mấy bứcquán chủ đã vẽ để ứng phó đi."
Hứa Vô Phi gật gật đầu: "Được, ta sẽ nhớ kỹ, " lại hỏi, "Điện hạ gần đây sao rồi? Vẫn còn nằm mơ sao?"
Dựa vào tính tình cố chấp của Lâm Huệ, đồ vật đặt ở chỗ Hứa Vô Phi từ đầu đến cuối đều không an toàn, Mục Liễn nói: "Chẳng tốt gì cả, nhưng bản vương thì thấy ngươi không có tiến triển gì nhiều, thôi bỏ qua đi. Ngươi cứ lo chuyện trong đạo quán, còn bản chép tay thì ngày mai bản vương sẽ phái Từ Bình tới lấy."
"Chỉ sợ điện hạ nhìn cũng không hiểu..."
"Không sao, " Mục Liễn nói, "Sau này ngươi không cần phải để ý đến chuyện này nữa."
Kiếp trước hắn cũng quen biết Hứa Vô Phi, còn từng nhờ hắn ta nghĩ mọi biện pháp giúp hắn giữ Lâm Huệ ở lại, vậy nên khi còn nhỏ, vừa nhìn thấy Hứa Vô Phi thì hắn liền sinh ra cảm giác thân thiết.
Mà bây giờ, thì không cần nữa, hắn sẽ đích thân tìm hiểu rõ rốt cuộc bên trong bản chép tay này viết cái gì.
Trong phòng khách, Lâm Huệ vẫn một mực chờ, mắt thấy thời gian uống cạn một chén trà đã trôi qua mà Hứa Vô Phi còn chưa lộ diện, nàng liền cảm thấy việc đã thất bại, nên vội vàng đứng dậy đi tới cửa. Ai ngờ vừa mới mở cửa, thì xém chút nữa là đụng vào người bên ngoài. Nhưng nàng còn chưa kịp thốt ra tiếng "A", liền bị người kia nhanh chóng nắm lấy tay, rồi dắt ra ngoài.
"Điện hạ, " Lâm Huệ phát hiện là Mục Liễn, liền tỏ vẻ kinh ngạc, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Lẽ nào không phải nên là ta hỏi nàng sao?" Mục Liễn trầm mặt, " Nàng không biết chỗ này là chỗ nào sao? Nàng không sợ bị những đạo sĩ kia phát hiện à?"
Ai, nàng chính vì sợ Mục Liễn não chập mạch nghĩ thế này cho nên mới không thông báo, bản thân thì đến đây một mình, kết quả lại không được như mong muốn!
"Cũng không phải lần đầu tiên ta tới đây, " Lâm Huệ tính dừng bước, "Lần trước cũng không bị phát hiện... Chẳng phải ngươi nói có yêu tinh sao, cho nên ta mới đến đây để nhìn thử xem có phải cùng tộc với ta hay không."
Bạn đang đọc bộ truyện Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ, truyện Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ , đọc truyện Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ full , Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ full , Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ chương mới