*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới giờ, hắn vẫn cho rằng Lý Thần đang sợ mình. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại thì Nhan Hải phải mềm giọng.
“Lý Thần, đừng kích động. Nếu cậu làm vậy thì nhà họ Nhan sẽ không tha cho cậu đâu. Đây là đại thù sống chết. Cậu thật sự vì một người phụ nữ mà làm như vậy sao? Cậu phải nghĩ cho kỹ!”
Lý Thần nhìn Nhan Hải, lạnh lùng nói: “Con người tôi, trước giờ người không gây tôi thì tôi không gây người. Nhưng một khi ai đã gây sự với tôi thì tôi phải chơi cho tới cùng. Hành vi của hai người đã thực sự chọc giận tôi rồi”.
“Thấm chí tôi còn không biết là chuyện này khiến mình tức giận tới như vậy, suýt chút nữa thì mất đi lý trí…”
Advertisement
“Cái chó lợi ích, thoải hiệp gì. Mẹ kiếp đều là đồ khốn hết!”
“Không chỉ nói tới việc một mình nhà họ Nhan các người không xứng thỏa hiệp với tôi mà hôm nay dù ông trời có ở đây thì tôi cũng phải phế ông trước đã!”
Advertisement
Câu nói của Lý Thần như nói cho cả Nhan Hạ và Nhan Hải và càng nói cho chính mình nghe.
Một người đàn ông sống chết đời phải biết thỏa hiệp với thực tại.
Phải khom lưng khụm gối trước xã hội.
Là vì một đấu gạo.
Là vì sinh tồn.
Vì cuộc sống.
Vì còn có gia đình nên phải khúm núm. Chỉ có như vậy thì mới bảo vệ tốt được người thân.