Trái tim, bỗng bị đè nặng bởi một vật gì đó nóng bỏng.
Sở Phất có chút hoảng loạn, nàng không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Anh
nữa, quay mặt chỗ khác, trầm giọng cảnh cáo, "Quận chúa, mấy ngày sau
không dễ chịu đâu, nếu ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, là không thể vượt
qua đấy."
Yến Anh co lại ngón tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay Sở Phất.
Sở Phất cho rằng Yến Anh nghe lời phải ngoan ngoãn rụt tay về, nào biết --
Yến Anh dùng ngón út đan lấy ngón út Sở Phất, suy yếu mà ngoéo một cái.
"..."
"Có... Ngươi..."
Yến Anh mỉm cười, không chớp mắt nhìn Sở Phất, dù không thể thấy, nhưng nàng vẫn biết Sở Phất đang ở phương hướng đó.
Biết rõ tiểu quận chúa không nhìn thấy, nhưng bị nàng nhìn chằm chằm như
vậy, nỗi lòng Sở Phất phức tạp, vội đặt tay tiểu quận chúa về lại dưới
chăn, đứng dậy nói: "Cố gắng nghỉ ngơi."
"Khụ khụ." Yến Anh nhíu mày ho nhẹ hai tiếng.
Sở Phất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mày Yến Anh vừa giãn, mỉm cười nhắm mắt, vâng lời nằm ngủ.
Cố ý sao?
Sở Phất đâu thể hỏi nàng, bằng không mở lời nói chuyện, cũng không biết
tiểu quận chúa này khi nào mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ? Nàng lắc lắc
đầu, ngẩng đầu lên thì trông thấy Hồng Nhiễm và Lục Lan giúp nàng cầm
hành lý bước vô.
Nàng nhớ hồi nãy giao con chim cho Hồng Nhiễm.
"Hồng Nhiễm cô nương." Sở Phất đi qua, "Con chim..."
Hồng Nhiễm cười khổ lấy Oanh Oanh từ trong tay áo ra, chán ghét trả về, "Ít
cho nó ăn chút, hôm nay ta phải thay bộ thứ hai rồi."
Sở Phất tiếp nhận Oanh Oanh, nói vậy Oanh Oanh lại đi ngoài. Nàng áy náy gật đầu, "Cảm ơn Hồng Nhiễm cô nương."
"Mỗi người một lần." Hồng Nhiễm vốn định nói "Huề nhau", nhưng nàng cẩn thận ngẫm lại, hôm nay vốn là bản thân lắm lời, tiểu quận chúa bực nàng cũng là phải, "Cảm ơn thì không cần phải nói."
"Cũng được." Sở Phất mỉm cười hiểu ý.
Lục Lan lặng lẽ khẽ kéo góc áo Sở Phất, nhỏ giọng nói: "Hay là tìm cái lồng cho con chim đi."
Vây nó một đời sao?
Sở Phất thản nhiên cười, "Kệ nó đi." Nói đoạn, nàng sờ vào đầu con chim,
"Như vậy, nó muốn khi nào bay đi, thì có thể khi đó bay đi."
Lỗ tai Yến Anh nhẹ nhàng khẽ động, mi tâm cau lại, mãi một lúc sau vẫn chưa thấy giãn ra.
Đây là ngày đầu tiên tiểu quận chúa ho ra máu, Sở Phất biết đây chỉ là bắt
đầu, ba ngày sau mới là chân chính khó khăn nhất, bắt đầu từ ngày thứ
tư, triệu chứng ho ra máu của tiểu quận chúa sẽ ngày một giảm.
Khi nào không còn ho ra máu, thì khi đó chặt đứt cơn nghiện. Chờ sau khi
chặt đứt cơn nghiện, Sở Phất mới có thể chuyên tâm trị liệu đôi mắt cho
tiểu quận chúa.
Bất kể muốn mười ngày, hay là muốn một tháng, chỉ cần có thể cai nghiện, tiểu quận chúa nhất định có thể sống qua sinh
thần mười tám tuổi.
Trận mưa xuân rơi tí tách hai ngày, đến đêm thứ ba Sở Phất tới【 Mưa Xuân Gian 】thì lặng lẽ ngừng lại.
Lác đác vài áng mây khói nhẹ dường như chồng lên nhau che khuất vầng trăng
sáng, ánh trăng mênh mông soi vào ngói vụn phủ đầy rêu xanh trong【 Mưa
Xuân Gian 】, chiếu sáng những giọt nước trong suốt còn sót lại trên đó.
Những giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống từ góc mái hiên, đánh vỡ đá vụn dưới mái hiên, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Lục Lan vươn tay ra ngoài mái hiên rồi sau đó thu tay về, nàng cảm khái, nói: "Cuối cùng cũng có thể nắng."
"Suỵt..." Hồng Nhiễm ra hiệu bằng tay với nàng, tức thì chỉ vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!