Ôi, ai bảo tôi là sinh viên năm nhất lại có một cậu bạn trai là học sinh cấp ba chứ.
2
Vì hôm nay không có lịch học nên tôi tranh thủ quay về trường cũ, trường THPT số 6.
Trong phòng làm việc, Cao Ký Châu đưa cho tôi một cuốn tạp chí dày bằng ngón tay cái, nói: “Lê Lê, em xem đi. Bài viết của em được đặt ở trang đầu tiên của tạp chí, chứng tỏ em viết rất hay!”
Bìa màu xanh mướt, trên đó viết bốn chữ nghệ thuật “Trường học tươi đẹp”. Tôi lật qua phần mục lục, những chữ in hiện ra trước mắt, từng dòng từng chữ đều mang hương vị quen thuộc.
Tôi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy sân bóng rổ phía đối diện có rất nhiều người đang hoạt động.
Gió thổi nhẹ nhàng, cây xanh khẽ đung đưa trong gió, các thiếu niên đang chạy đua trên sân bóng rổ.
Tôi không nói cho Tống Phản Cảnh biết chuyện tôi sẽ về trường, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cậu ấy ở sân bóng rổ.
Cậu ấy mặc áo số mười bốn.
Nhiều người cho rằng số “bốn” là con số không may mắn, đều cố tránh xa nó.
Nhưng Tống Phản Cảnh lại không giống như vậy, trong ký ức của tôi, cậu ấy phóng khoáng, nhiệt huyết và tự do, mang con số này trên lưng, cậu ấy đã giành về vô trận thắng cho trường THPT số 6.
Cách chơi của Tống Phản Cảnh rất có tính nghệ thuật, lúc cậu ấy nhón chân nhảy lên, ánh sáng chiếu lên mái tóc màu nâu sẫm của cậu ấy, mái tóc biến thành màu vàng trong suốt.
Đám đông phía sau họ hò hét rất lớn.
“Aaaa quá đẹp trai!”
“Tống Phản Cảnh, nam thần của em!”
Lúc tôi quay người lại, cậu ấy đã nhìn thấy tôi.
Tôi vừa định rời khỏi khu vực khán đài thì trên sân đã kết thúc hiệp một.
Một cô gái dũng cảm tiến lên đưa nước cho Tống Phản Cảnh.
Nhân lúc Tống Phản Cảnh nhìn về phía này, tôi nhân cơ hội nhíu mày với cậu ấy, ngón cái tay trái chỉ xuống dưới.
Nhận được sự khiêu khích của tôi, cậu ấy thay đổi ý định đi về khu vực nghỉ, quay người đi về phía tôi.
Chúng tôi hiểu ý nhau đi ra khỏi sân bóng rổ, đi đến phía sau tòa giảng đường.
Chúng tôi đi thêm một đoạn, tôi quay lại, chặn giày thể thao của Tống Phản Cảnh lại bằng đôi giày da trắng của mình, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cậu ấy như một mặt biển tĩnh lặng.
Gió thu nhẹ thổi qua, mái tóc xoăn của tôi khẽ chạm vào cánh tay lộ ra bên ngoài của cậu ấy.