TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Nora
Beta: Tiểu Tuyền
Mấy ngày này Lam Nguyệt đang bận rộn ghi chép quá trình sinh trưởng của heo con. Thử Căn đã trồng trực tiếp xuống đất, qua vài ngày nữa lại bón phân. Hạt kê đã ngâm đến nở ra rồi phơi trong sơn động, đợi đến khi nảy mầm nhỏ sẽ mang ra trồng trên mảnh đất phì nhiêu nơi bờ sông. Lam Nguyệt còn dặn lúc phủ đất nên nới lỏng một chút. Rau cải lớn lên trong vườn đã ăn gần hết, Lam Nguyệt muốn giữ lại một ít đợi nở hoa kết hạt. Cô muốn tách rau đã trồng và rau thu thập được ở hoang dã để so sánh.
Ô Lệ như thường đi theo Lam Nguyệt học. Bọn Tiểu Ny đều đã tan học, chúng chỉ học chữ và nghe kể chuyện, Lam Nguyệt cũng không để ý. Các bé gái được nuông chiều quen rồi, Lam Nguyệt cũng không ép buộc bọn trẻ thay đổi, vốn ý định chính của cô chủ yếu là bồi dưỡng Ô Lệ thôi mà. Ô Lệ rất chuyên tâm làm cô vô cùng vui vẻ, Tô đã dạy dỗ con bé rất tốt.
Lam Nguyệt đã bổ sung thêm hai cái xương vào chữ tượng hình, cô vẫn dùng xương để bảo trì đặc điểm của xã hội nguyên thủy. Mấy chú heo con sau khi bị Tiểu Mãnh dợt qua đã hiền lành không ít. Lam Nguyệt sai người cắt cỏ cho ăn, ban đầu chúng không chịu ăn, về sau đói quá cũng đã ăn rồi. Lam Nguyệt gọi bọn nhỏ ném trong cỏ vài loại ấu trùng, heo con đều ăn hết, vì thế cô liền giao cho chúng mỗi ngày đào chút côn trùng cho heo ăn. Về sau giao bãi chăn nuôi lại cho đám phụ nữ, bọn nhỏ cũng nhàn rỗi, khi nào đi thu thập rau dại thì thuận tiện bắt thêm chút côn trùng.
Hôm nay Lam Nguyệt đi vườn rau quan sát ghi chép rau cải. Ô Lệ ở bên cạnh nghe giảng, nói tới nói lui một hồi Lam Nguyệt thấy đã giữa trưa, vì vậy cô dặn Ô Lệ chiều nay ôn lại kiến thức đã học, ngày mai kiểm tra, sau đó nhóm lửa chuẩn bị ăn cơm dã ngoại. Ô Lệ chạy về gọi Trát Nhĩ đang đi hỗ trợ dựng nhà. Trát Nhĩ cầm Thử Căn, trứng và đùi thỏ tới chỗ gieo trồng. Tiểu Mãnh cũng đi theo, trên mũi còn quấn theo một túi da thú chứa toàn Thử Căn.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên Lam Nguyệt phát hiện thấy Tiểu Mãnh cũng sẽ đào Thử Căn ăn, dù không thường lắm, cứ cách vài ngày nó lại chạy tới bãi cỏ đối diện bờ sông đào. Lam Nguyệt hoài nghi nó xem như đồ ăn vặt mà đào chơi vì bữa chính của Tiểu Mãnh luôn là cỏ và lá cây. Lam Nguyệt đổ Thử Căn trong túi da thú ra ném cho Tiểu Mãnh, nó xé vỏ ra gặm phần thịt bên trong, ăn xong một cái lại rất vui vẻ lăn qua lăn lại bên cạnh Lam Nguyệt.
Trát Nhĩ nhóm lửa xong liền cho Thử Căn và trứng vào nướng, rồi lấy cành cây xiên vào đùi thỏ cũng cho lên nướng, sau đó rắc muối vàng óng ánh đưa cho Lam Nguyệt. Cô xé một nửa đưa cho Ô Lệ, hai người cùng ăn thịt thỏ. Trong đống lửa truyền đến tiếng vỏ trứng vỡ tan “Bụp…Xèo… xèo”. Trát Nhĩ dùng cành cây khều trứng ra, để bên cạnh cho nguội bớt. Thử Căn còn đợi chốc nữa.
Lam Nguyệt ăn xong thịt thỏ đã có chút no, thêm một cái trứng liền thôi. Trát Nhĩ đưa ống trúc cho cô uống nước. Đưa trứng cho Ô Lệ, con bé không ăn nữa, Trát Nhĩ đành ăn hết. Lam Nguyệt đưa Thử Căn đã nguội cho Tiểu Mãnh, nó ghét bỏ ngoảnh đầu đi, tiếp tục tự mình chơi. Lam Nguyệt bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mũi của nó. Cái thứ không ăn đồ chín! Cô chỉ có thể ném cho Trát Nhĩ ăn hết.
Mấy người Lam Nguyệt vừa ăn xong, Khôn và đội đi săn đã trở về. Đưa thú săn cho đám nam nhân đi xử lý, Khôn đến tìm Tô. Trát Nhĩ thấy Khôn tới liền đi qua hỏi thăm. Ô Lệ chạy đi hái hoa chơi. Lam Nguyệt thì mới ăn no, vừa trông chừng Ô Lệ đi xa, cô vừa đứng dậy muốn đi tìm mấy người Tô đang làm cỏ. Bất chợt Tiểu Mãnh vô cùng bất an, Lam Nguyệt trấn an hồi lâu nó vẫn rất nôn nóng đảo quanh cô. Lam Nguyệt đau đầu nhìn nó, vẫn không rõ tại sao nó lại làm loạn.
“Lam Lam, Tiểu Mãnh làm sao vậy?” Trát Nhĩ và Khôn ở bên kia nhìn thấy cũng đi tới hỏi.
“Không biết, có khi nào bệnh rồi không? Ăn Thử Căn sẽ bệnh sao? Lẽ nào voi Ma-mút không thể ăn Thử Căn?” Lam Nguyệt nhìn nhìn Tiểu Mãnh đang nôn nóng, trả lời Trát Nhĩ và Khôn.
Rốt cuộc Tiểu Mãnh cũng ngừng đảo quanh, nó dùng vòi quấn lấy Lam Nguyệt, Trát Nhĩ giật mình, gào thét nó. Lần này Tiểu Mãnh không chịu quy phục mà cuốn lấy Lam Nguyệt chạy tới phía sau đống đá bên cạnh.
“Không… Ô Lệ… Không” Tiếng Tô thét vang dội cả vùng. Lam Nguyệt chụp được cái vòi của Tiểu Mãnh, lao ra khỏi đống đá. Trát Nhĩ và Khôn đuổi theo Lam Nguyệt đang bị Tiểu Mãnh quấn lấy chợt nghe thấy âm thanh, cũng dừng lại quay đầu nhìn, lúc này cả 3 người đều bị dọa chết khiếp.
Trên đỉnh đầu Ô Lệ đang có một con chim to vờn quanh, phía bên dưới con békhông ngừng chạy trối chết. Lam Nguyệt trông thấy giữa hai cánh chim to tướng, móng vuốt của nó đang hướng Ô Lệ lao xuống: Vãi… Con mẹ nó… Chim thủy tổ…
Bạn đang đọc bộ truyện Viễn Cổ Hành tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Viễn Cổ Hành, truyện Viễn Cổ Hành , đọc truyện Viễn Cổ Hành full , Viễn Cổ Hành full , Viễn Cổ Hành chương mới