*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết, trên người đã bị gắn thiết bị định vị từ khi nào.
Trên màn hình nhìn cô ta bước đi chậm chạp không có đích đến, thật muốn ra tay chỉ đường cho kẻ ngu đần này.
Đừng có mà để tới tối cũng vẫn chưa tìm thấy chỗ này đấy nhé!
Advertisement
Đây chỉ là cái thứ được cải tạo lại cơ bắp mà không được cải tạo đầu óc, nhà trưởng của họ Khương nghĩ cái gì mà lại để cô ta đến ám sát mình không biết?
Tới nộp mạng hay sao?
Khương Mạn gõ ngón tay lên bàn phím, nhanh chóng hack vào điện thoại của Khương Mỹ Lâm, lát nữa cô phải làm chuyện lớn, phải đảm bảo điện thoại của Khương Mỹ Lâm chỉ hiển thị được những gì mà cô muốn cho Khương Mỹ Lâm thấy.
Advertisement
“Đợi đồ đần này đi vòng vòng trên đảo thôi.” Khương Mạn lắc đầu, nháy mắt với Bạc Hạc Hiên: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, việc còn lại là thu hút sự chú ý của mọi người, giao cho anh và anh hai nhé.”
“Thiết bị gây rối dị năng đảm bảo mọi người đều đã đeo rồi, hoạt động nhóm phía sau, đừng để cho ai lạc đàn một mình, thiết bị cản trở dị năng lắp đặt trên đảo, tạm thời đừng vội mở.”
“Biết rồi, cô nàng càm ràm ạ.” Bạc Hạc Hiên gõ nhẹ lên trán của cô.
Khương Mạn mặc bộ đồ ngụy trang, trên mặt cũng bôi màu sơn dầu, sau đó mang theo thiết bị đã chuẩn bị sẵn, lén lút chuồn ra từ một đầu khác của căn lều.
Cô chọn căn lều này là vì nó đối diện với rừng vây, cô len mình vào trong bụi cỏ liền không thấy tăm hơi nữa.
Bạc Hạc Hiên đi ra từ một đầu khác của căn lều, nói với mọi người: “Cô ấy không sao, chỉ là hơi sốt, giờ cô ấy đã ngủ rồi.”