Lúc cửa mở ra, cô bình tĩnh nghiêng đầu, một chiếc cốc thủy tinh bay vèo qua bên tai cô, rơi vỡ nát trên đất.
Sắc mặt Thập Tam và Thập Thất lạnh đi, chuẩn bị ra tay.
Khương Mạn xua tay, nhìn thẳng vào người thanh niên trong phòng.
Dáng vẻ của Bạc Ngọc phải nói là chẳng có chút xíu nào giống với vẻ ngoài của Bạc Hạc Hiên và Bạc Thiên Y, khuôn mặt anh ta càng giống với Bạc Khôn hơn, khuôn mặt thiên về nữ tính.
Rõ ràng mới mười sáu tuổi, cả người từ trên xuống dưới đều mang một vẻ âm hiểm, đôi mắt nhìn như một con rắn độc.
“Tôi biết cô, Khương Mạn!”
Bạc Ngọc cười lạnh, “Một minh tinh nhỏ trong giới giải trí mà Bạc Hạc Hiên chơi đùa phải không? Thế mà anh ta lại để cô tới gặp tôi đấy? Sao nào? Tự anh ta không dám tới sao?”
Khương Mạn nhướng mày, hỏi Thập Tam: “Hắn ta bị nhốt chưa tới nửa năm đâu phải không?”
Thập Tam gật đầu, anh mắt nhìn Bạc Ngọc như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Khương Mạn bật cười, “Quả nhiên là Bạc Hạc Hiên và Thiên Y thông minh giống mẹ, chứ nếu mà giống Bạc Khôn, thì chẳng phải IQ sẽ giống như cái thằng nhóc này hay sao?”
Có thể mở miệng nói những câu này với cô, Bạc Ngọc này không chỉ là một tên óc lợn đâu.
Con hàng này ngoại trừ lãng phí lương thực ra, cái đầu kia chẳng khác gì chỉ để trang trí, hoàn toàn không tiếp thu tin tức ở thế giới bên ngoài à?
“Cô chửi ai đấy, con đàn bà thối kia.”
Bạc Ngọc mở mồm chửi bới: “Bảo Bạc Hạc Hiên cút ra đây gặp tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!