“Em gái tôi không vô vị tới vậy đâu.” Khương Nhuệ Trạch xì một tiếng: “Chỉ cần cô đừng tự tìm chết, em gái tôi sẽ chả quan tâm cô đâu.”
“Khương Mạn hoá ra lại rộng lượng như vậy?”
Joanna Kiều cười như không nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nhếch miệng nói: “Khương Nhuệ Trạch, anh và Khương Mạn quen nhau được bao lâu, không chút đề phòng yêu chiều cô ta tới vậy.”
Advertisement
“Không sợ có ngày chiều quá chiều thành một đứa vô ơn luôn à?”
“Mẹ nhà cô bị bệnh à, cô là ai chứ, đến lượt cô quản chuyện nhà tôi?” Khương Nhuệ Trạch mắng một câu: “Em gái tôi có cứt chó thì cũng thơm hơn cái mồm cô, câm mồm đi, nếu không Bạc Hạc Hiên không bỏ qua cho cô đâu, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!”
Advertisement
Sau đó dập điện thoại.
Joanna Kiều thế mà lại không buồn, nhìn vẻ mặt ai oán của người phụ nữ bên cạnh, cười lạnh một cái: “Nghe thấy chưa? Khương Nhuệ Trạch yêu em gái lắm đó.”
“Những yêu thương đó vốn dĩ nên thuộc về cô, tôi cảm thấy buồn thay cô.”
Người phụ nữ cắn răng: “Tôi phải xé nát lớp mặt nạ của con giả mạo đó! Tôi muốn xé nát cô ta!!”
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô.”
Joanna Kiều vỗ vào tay cô ta, “Nhưng mà không thể vội vã, đầu tiên……phải làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta vô hại.”
Joanna Kiều vén mái tóc của cô ta lên, nhìn vào khuôn mặt vàng vọt nói: “Cái tên Khương Mạn này bây giờ không thuộc về cô nữa rồi, sau này cô tên là Khương Vân.”
“Từ bây giờ, cô phải thay đổi bản thân, không cần biết bề ngoài hay là trên phương diện nào.”