Khoản tiền lớn 250 biến mất trong nháy mắt. Chiếc xe khách chạy tầm 20 phút thì đến thị trấn, bụi bay mù mịt mọi người bắt đầu xuống xe. Nhìn trấn nhỏ trước mắt, Tang Điềm mất đi hứng thú mua sắm, trong quỹ chính cũng chỉ còn lại 30 tệ, mua nổi cái gì chứ?
“Đừng khóc sẽ mất mặt lắm, hết tiền thì có thể kiếm mà.”
Advertisement
“Kiếm bằng cách nào?” dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Khương Mạn đón lấy tay Lý Quân, cúi đầu nói: “Quân Quân, dẫn đường!”
Lý Quân không chắc lắm: “Đi thật ạ?”
“Đến tận đây rồi, đương nhiên phải đi chứ…….Không, là đi kiếm tiềm chứ!”
Mặt mọi người là một mảng hoang mang: Này! Cô nói gì đấy hả!
Cư dân mạng cũng hiếu kỳ:
(Khương Mạn sẽ không cho cả đoàn đi bộ quay về thôn đất chứ? Kể cả không có ý định quay về thì chỉ còn 140 thì cũng chả đủ mua cái gì.)
(Thật tò mò không biết tiếp theo họ sẽ làm gì? Tính ra mỗi người được 10 tệ còn chả đủ ăn bún ốc!)
(Tại sao bây giờ Khương Mạn lại là thủ lĩnh? Ý kiến của những người khác không quan trọng sao?)
(+1, tiền đã chả có bao nhiêu thà tiết kiệm lại còn hơn.)