*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô hỏi: “Ông là chủ tiệm à? Nếu tôi ném trúng toàn bộ ngỗng của ông thì ông có thể quyết định không?”
Chủ tiệm bật cười thành tiếng, khinh bỉ chẳng thèm nhìn, phất tay nói: “Yên tâm đi cô gái trẻ, tôi chính là ông chủ! Nếu cô thật sự có thể ném trúng toàn bộ thì đó là bản lĩnh của cô!”
“Vậy thì tốt.” Khương Mạn yên tâm triệt để, “Lắm mồm hỏi một câu, ngỗng nhà ông, giá bán trên thị trường là bao nhiêu tiền một con vậy?”
Advertisement
“Ngỗng nhà chúng tôi không rẻ đâu, giá bán ngoài thị trường là sáu, bảy mươi tệ một con!”
“Cô còn thắc mắc gì không? Có ném hay không vậy?” Ông chủ có chút sốt ruột.
Khương Mạn cũng không phí lời nữa, trong miệng làu bàu: “Mấy chục con ngỗng này mang về kiểu gì cũng là một vấn đề……”
Ông chủ nghe thấy lời này, tức đến trợn trắng mắt.
Cái cô nhóc chết tiệt này chém gió không biết ngượng! Cô có bản lĩnh thì ném trúng hết đi, trúng được hết thì tôi gọi cô là bố!
Đương nhiên, lời này ông chủ không nói thẳng ra miệng.
Bạc Hạc Hiên đứng đằng sau Khương Mạn, tay đè lên môi, trong ánh mắt mang nét cười.
Khương Mạn cầm lấy vòng, ném vào trong đám ngỗng, đầu của ác bá trong thôn rụt một cái, lần đầu không trúng!
Ông chủ tiệm cười hở ra tám cái răng, chống nạnh ngang ngược, chờ xem kịch hay.
“Vui hơn tôi nghĩ đấy.” Khương Mạn cười.
“Vui thì vui, nhưng vẫn phải nghiêm túc một chút.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói, Chứa đựng ý cười: “Nếu không thì lát nữa sáu bạn nhỏ sẽ khóc đấy.”