Tôn Hiểu Hiểu ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy hai người đang đi tới, vừa ngoảnh đầu đã cảm thấy hai người họ nói chuyện vô cùng dễ nghe! Giống như nghe một bản nhạc của đàn tì bà.
Các người nói nhiều hơn chút đi!
Ngụy An Nhiên ở đối diện không nghe thấy đám người Khương Mạn nói gì, nhưng nhìn vẻ như đang nói những lời không mấy tốt đẹp về mình.
Nụ cười của anh ta có chút đơ, ánh mắt trùng xuống, cố hết sức không bản thân không gục mặt xuống.
Ngụy An Nhiên nhìn về phía PD đang quay mình, cũng nhìn thấy đối phương cười, biết rằng có thể đối phương đã thấy tin tức trong livestream.
Kìm nén nỗi hận, anh ta cười giả tạo hỏi: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
PD liếc nhìn anh ta một cái, nhịn cười và nói nhỏ: "Cô Khương nói... cô ấy muốn báo cảnh sát... phụt..."
Nụ cười giả tạo trên mặt Ngụy An Nhiên sụp đổ.
Trong bụng dường như có một khối phẫn nộ đang điên cuồng dâng trào lên, xông thẳng đến đỉnh.
A a a! Khương Mạn!!
Không được tức giận, không được tức giận...
Tức giận đến đổ bệnh sẽ không có ai thay thế... nhưng mẹ khiếp vẫn tức quá!
Làm sao có thể không tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!