*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng tôi cũng không thích cô, Khương Mạn.”
Ai cũng không ngờ tới Tôn Hiểu Hiểu sẽ nói thẳng tới vậy, đều quay qua nhìn cô. Chỉ có Khương Mạn vẫn bình tĩnh gặm đùi gà, lạnh nhạt gật đầu một cái: “Ừ, giống nhau cả, tôi cũng đâu thích cô.”
Tôn Hiểu Hiểu không tức giận, ngược lại lại bật cười: “Tôi không thích cô bởi vì cô và tôi, đều thuộc số ít những người khác biệt trong cái giới này.”
“Nếu cô vẫn là một bông hoa yếu đuối như lúc trước, có khi tôi lại thích cô.”
Khương Mạn nhún nhún vai: “Làm cô thất vọng rồi.”
Bạc Hạc Hiên cười nhạt: “Dê cừu hay đi theo đàn, còn mấy con dã thú mới đi một mình.”
Câu này vừa nói ra, cả ba người còn lại đều phải tán thưởng. Khương Mạn không giống, Bạc Hạc Hiên cũng không giống, vì bọn họ không phải dê cừu, bọn họ là dã thú.
Cục nghẹn Tôn Hiểu Hiểu đang ôm trong lòng bỗng nhiên tan biến. Thực ra cô thấy công nhận Khương Mạn còn ưu tú và đặc biệt hơn cả cô ta, chả khó như cô tưởng tượng.
“Tối hôm mới quay chương trình đúng là tôi có diễn, nhưng mà lúc sau khóc là khóc thật, cô thực sự suýt chút nữa là bẻ gãy tay tôi.”
Khương Mạn bĩu môi: “Tôi đâu có, tôi không có, cô đừng có đổ điêu cho tôi.”
Tôn Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn cô ta, đến giờ vẫn còn giả vờ!