Khương Mạn rót một ít rượu từ trong tay ông ấy, thoải mái nói: “Thật ra ấy mà, chuyện mà con nợ họ Ngụy đó làm không hẳn là chỉ có ảnh hưởng xấu.”
“Anh ta chặt cây Bá Nhạc là vì cây con, nếu đã là cây con thì chứng tỏ gần đây còn có cây cổ thụ, nếu không thì hạt giống từ đâu mà tới?”
Advertisement
“Cho nên không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có người của ban ngành có liên quan tới đây tiến hành điều tra hệ thực vật trong khu rừng.”
Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên: “Một nơi bồng lai tiên cảnh cách xa thành thị náo nhiệt, bên cạnh còn có rừng thực vật quý hiếm, còn có suối nước nóng thiên nhiên.
Sáng sớm ngắm núi tuyết, ban đêm thưởng thức sao trời, có thể leo núi, đi bộ, cũng có thể đào măng, hái hoa quả, rất có thú vui ruộng vườn, hoang dã.”
“Thầy Bạc quả nhiên có mắt nhìn, cảm giác như anh sắp giàu to rồi……”
Khương Mạn tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Tang Điềm không nhịn được mà nói: “Chút tiền này đối với thầy Bạc mà nói thì không được coi là giàu to đâu ……”
“Chút tiền?” lông mày Khương Mạn giật một cái, cô dự đoán nơi này nếu được khai thác tốt thì thu nhập sau này cỡ tiền triệu là không thành vấn đề.