“Tặc tặc tặc, xuân tới rồi, ‘Sát thần bạch khởi’ cũng biết yêu đương rồi……”
“Nếu như Joanna nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, chỉ e sẽ là người đầu tiên không tha cho con bé xấu xa Khương Mạn nhỉ?”
Màn đêm vô tận, Khương Nhuệ Trạch đứng trên sườn núi hút thuốc, nhìn như có thêm một chút khí chất bí ẩn. Khuôn mặt ẩn vào trong bóng đêm không nhìn rõ đường nét, giơ tay vỗ vào cổ mình một cái, đập chết con muỗi đang hút máu.
“Thời tiết này lắm muỗi quá, đúng là cái nơi chết tiệt.”
Sau đó dùng tay bóp tắt điếu thuốc rồi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh, mất kiên nhẫn nói: “Những lời tôi nói với cậu, cậu có nghe lọt chữ nào không đấy?”
“Xem ra sáng ăn một đạp vẫn còn nhẹ lắm.” Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói: “Đáng tiếc thật, đúng là con gái mềm yếu.”
Thần sắc Khương Nhuệ Trạch vô cùng khó coi!
Hơ, con ranh đấy mà kêu là mềm yếu? Bạc Hạc Hiên cậu nói chuyện vô lương tâm thật!
Khương Nhuệ Trạch khinh thường nói: “Nhìn qua thấy con ranh xấu xa đó cũng bình thường thôi, cậu thích mấy loại hung dữ biết đánh đấm đó hả?”
“Joanna cũng biết đánh nhau, còn xinh hơn con ranh đó, người ta theo đuổi cậu bao nhiêu năm như vậy, cậu còn chả thèm động tâm lấy một cái?”
Bạc Hạc Hiên lườm hắn ta rồi hỏi một câu: “Mắt cậu có vấn đề đúng không?”
Khương Nhuệ Trạch cắn chặt răng, chả biết mắt đứa nào có vấn đề đâu!
“Cậu thích con ranh đấy thật à?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!