*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa rồi, quả thật anh ta đang tán thưởng chú chó săn có thể khiến cây vạn tuế nở hoa!
Chắc chắn là đang tán thưởng!
Advertisement
"Cô hiểu lầm rồi, sao có thể như vậy được! Sau này cô Khương cứ gọi tôi là anh Trầm là được rồi, quản lý Cố nghe rất xa lạ."
Dù sao sớm muộn gì cũng thành người một nhà.
Advertisement
Khương Mạn có chút bất ngờ, gật đầu nói:
"Anh Thần nhìn có vẻ không coi trọng người khác cho lắm nhưng không ngờ anh còn rất vui vẻ kết bạn. Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài."
Cố Trầm nhướng mày, đây là... một lời khen sao?
"Cậu ta bị cận nặng, nhìn người hay phải liếc."
Bạc Hạc Hiên nói xong, đặt tôm đã bóc vào đĩa Khương Mạn, cười nói:
"Em không cần để ý đến cậu ta."
Khương Mạn gật đầu: "Được, tôi thông cảm cho anh ấy."