Tang Điềm bực bội: "Này, ngày! Chị an ủi quá lấy lệ rồi đấy."
“Bị em nhìn thấu rồi à?” Khương Mạn nhún vai tiếc nuối: “Không có cách nào khác, vui buồn của con người luôn rất khó tương thông.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Khương Mạn nhìn lên và thấy Bạc Hạc Hiên từ phòng trang điểm đi ra cùng với một người phụ nữ. Ấn tượng đầu tiên với người phụ nữ đó là giả, xinh thì cũng xinh nhưng tiếc là có quá nhiều chỗ nhân tạo.
Nhưng trên người mặc một bộ váy trắng lại có một loại gọn gàng đáng thương, ngũ quan khá hài hoà, có lẽ tay nghề bác sĩ cũng không tệ.
Bách Linh Nguyệt trong bộ phim này là một nữ chính nghiêm túc.
Trong phim, thân phận của cô ấy là mối tình đầu của Lâm Mặc, phần lớn thời gian cô ấy xuất hiện đều trong ký ức, vì vậy không có cảnh trực tiếp trong phim giữa Khương Mạn và cô ấy.
Ở đó, Bách Linh Nguyệt đang chào Trần Minh và các nhân viên khác một cách lịch sự, không hề kiêu ngạo như một nữ diễn viên nổi tiếng.
“Hừm, đạo đức giả.” Tang Điềm lẩm bẩm một câu.
Khương Mạn cười với cô ấy: "Ồ, người luôn giữ hình ảnh, em nói thế không sợ đắc tội với người khác à?"
Tang Điềm luôn rất dẻo miệng, ngay từ đầu khi gặp Tề Lỗi cô ấy đã nhẫn nhịn mà giữ hình ảnh, nhưng khi nhìn thấy Bách Linh Nguyệt, cô ấy đã không kìm được sự tức giận trong lòng.
“Còn phụ thuộc vào đối tượng là ai.” Tang Điềm cong môi nói: “Người ta đập tiền vào đoàn phim rồi bắt thay đổi kịch bản để mình thành nữ chính.”
"Lúc đầu khi nam chính là Tề Lỗi, chị ta còn khá không vui nên mới chần chừ không vào đoàn phim."
"Bây giờ khi anh Bạc ra tay cứu đoàn, chị ta liền đẩy một bộ phim truyền hình đang quay mà chạy tới đây."
"Trong khoảng thời gian này, đoàn đội của chị ta đã PR rất nhiều. Chỉ cần có chuyện gì thì sẽ gợi ý nhắc đến mối tình đầu trong phim của chị ta và anh Bạc."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!