Nhưng mà, sắc mặt của Tôn Đại Ngọc rõ ràng là không được tốt, tinh thần và sắc mặt của Bạc ảnh đế lại như bình thường.
Khương Mạn tới bên cạnh cô ấy, thấy dáng vẻ cô ấy như mất hồn, tay túm lấy cổ áo khoác, hỏi nhỏ:
“Đi không được à?”
Tôn Hiểu Hiểu tỉnh táo lại, vô thức hỏi ngược lại: “Ý gì?”
“Sắc mặt cô không tốt, tôi tưởng cô bị táo bón.” Khương Mạn khẽ chỉ vào Bạc Hạc Hiên: “Cô trông anh ấy dáng vẻ đường ruột thông nhuận thế kia kìa ……”
Tôn Hiểu Hiểu thực sự không nhịn nổi nữa rồi, nhắm mắt, ôm lấy trán, tiếng gầm như đang đè nén nỗi đau: “A……”
Thật là, Bạc ảnh đế, cầu xin anh đấy!
Thu con thú dữ này lại đi!
Tuy Bạc Hạc Hiên không nghe thấy Khương Mạn đang lầm bầm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ cận kề bờ vực của sự sụp đổ kia của Tôn Đại Ngọc, đoán chừng chắc lại bị ‘tổn thương’ rồi.
Anh cố nhịn cười, túm Khương Mạn về bên cạnh mình.
“Bên chỗ vòng đu quay không có nhiều trò chơi, tôi đưa em đi xem mặt trời lặn.”
“Nhưng tôi muốn đi ăn hơn……”
“Xem xong rồi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!