“Xem ra……Đạo diễn Khương cho em trai anh ăn đòn cũng nhiều rồi……”
Khương Vân Sênh cười bất lực: “Nó lớn lên nhờ ăn đòn.”
Khương Mạn cười cười trầm tư: “Thế chắc là đánh chưa đủ mạnh.”
Khương Vân Sênh thở dài, xoa xoa lông mày: “Cũng đâu thể đánh chết nó, dù gì cũng là em ruột.”
Trên bàn ăn yên tĩnh, Khương Vân Sênh lúc tức giận giống như một người khác. Vị Khương Nhuệ Trạch kia gấu như vậy, mà ở trước mặt anh hai nhà mình lại ngoan như con chim cút, cho thấy bị ám ảnh từ bé…….Sau đó lại nghe thấy Khương Vân Sênh nói về em mình, đúng là…….tấu hề.
Trong phòng, sau khi Khương Nhuệ Trạch đi vào thì nhìn đông nhìn tây, rồi ngồi lên trên giường ngủ.
Giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên: “Cho cậu ngồi chưa?”
Tư thế ngồi xuống đã được một nửa, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Bạc Hạc Hiên: “Được rồi được rồi, tôi không ngồi, nhìn cái cách anh che chở kìa.”
Khương Nhuệ Trạch lại đứng lên, “Mau chóng xoá tôi ra khỏi danh sách chặn số”
“Nói chuyện chính.” Bạc Hạc Hiên lạnh giọng, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhìn con Peppa to lớn ở bên cạnh.”
“Khương Hổ xuất hiện, chính là đứa lái xe đưa em gái tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!