*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ! Để chị đợi hơi bị lâu đấy!” Khương Mạn khom lưng híp mắt: “Em phải bồi thường cho chị.”
Tiểu Lý Quân xoa đầu nhỏ giọng: “Em, em đem quà cho chị đấy.”
Advertisement
“Vậy tí nữa em lén lút đưa chị nhé, tránh để người khác cướp mất.” Khương Mạn nhỏ giọng: “Nhưng mà quà thì vẫn chưa đủ, chị muốn ăn cơm rang thịt ba chỉ xông khói.”
Advertisement
Cô ấy nghĩ một lúc rồi nói, “Tay nghề đầu bếp ở đây không bằng em được.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy đã xoá tan cảm giác lo âu và hồi hộp của cậu bé lần đầu tới một nơi xa lạ. Tiểu Lý Quân chăm chú nhìn cô, chủ động nắm lấy tay Khương Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cười.
Thật tốt, chị vẫn là người giống trước kia. Thích ăn cơm rang thịt ba chỉ do cậu làm, rõ ràng……rõ ràng chỉ là cơm trắng đảo lên với một ít thịt ba chỉ. Rõ ràng chị là một người nổi tiếng, mỗi ngày đều được ăn ngon, nhưng chị ấy vẫn thích món cơm do cậu làm.
Chị ấy vẫn nhớ……
Ở một bên khác, Vân Đoá cũng nhào vào ngực Bạc Hạc hiên, Bạc ảnh đế dùng một tay bế em ấy lên, một tay khác thì dắt Hổ Tử. Hoa Hoa và một đứa trẻ khác được Khương Vân Sênh dắt.
Vương Hinh thì chạy tới dắt tay Khương Mạn, còn nhìn xung quanh thất vọng nói: “Dì Hiểu Hiểu không tới ạ?”