Cô không ngốc! Trước đây cô không nghi ngờ đó là bởi vì Bạc Hạc Hiên diễn như thật. Không hổ là ảnh đế, lừa mình gạt người! Nhưng bây giờ, Khương Mạn nhớ ra mỗi lần người đàn ông này gọi Yêu Nhi thì cô đều ở đó.
Hơn nữa...
"Tôi đang nghĩ cho dù con chó nhỏ ngốc nghếch dưới đó thực sự là của anh, dựa vào trí khôn của nó thì chắc cũng không thể mang khăn tắm cho anh đúng không?"
Bạc Hạc Hiên mím môi cười: Ồ ồ...
“Có chút gay go.” Trong mắt mang theo ý cười, anh khẽ thở dài, kéo dài giọng: “Hình như thất bại rồi.”
Khương Mạn dùng sức bóp mạnh cằm anh, trợn mắt: "Anh không nguỵ biện nổi nữa rồi!"
Vốn dĩ anh không định nguỵ biện?
Trên mặt Bạc Hạc Hiên không giấu được nụ cười, anh ừ một tiếng rồi nói: