Khương Vân Sênh nhìn anh trêu ghẹo, nói: “Đoạn đường phía trước còn gian nan lắm nhỉ?”
Bạc ảnh đế sắc mặt ung dung: “Đều chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không có gì phải sợ.”
“Haha, ” đạo diễn Khương bật cười: “Cách dùng từ khá đấy.”
Đổi cách nói, là bản lĩnh ở một khía cạnh khác ……
Khương Vân Sênh: “Tiểu Mạn chủ động ôm cậu bao giờ chưa?”
Bạc Hạc Hiên: “Dạo này không có công việc gì cả, bớt chút thời gian giúp Khương Nhuệ Trạch, hình như cũng không tốn sức mấy.”
Khương Vân Sênh: “……”
Cả hai đều giữ một nụ cười ‘tiêu chuẩn’.
Tới đây, tàn sát trái tim nhau nào.
Đột nhiên, tiếng hét của mấy đứa nhỏ cất lên:
“A!!Quần chị tụt rồi kìa——”
Khương Mạn đang bước nghênh ngang bỗng dừng lại, chỉ cảm thấy giữa hai mát lạnh.
Cô còn đang mặc quần ngủ của Bạc Hạc Hiên, vốn bụng quần đã rộng rồi, phải dùng dây buộc rèm cửa để buộc bụng lại, kết quả vừa rồi động tác mạnh quá, quần lại bị tụt xuống.
Áo trên đủ dài để khiến cô trông không tới nỗi là cởi chuồng, nhưng cái bộ dạng của cô thì....giống như vừa mới ngồi bồn cầu xong, còn chưa kéo quần lên đã đi rêu rao khắp nơi vậy!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!