*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Vân Sênh cạn lời, sau khi tìm được em gái thì tự nhiên muốn đập chết thằng em trai ngổ ngáo này.
“Đã tìm được em gái nhỏ rồi tại sao không nói sớm?”
Advertisement
Khương Lệ Sính tháo cà vạt cuốn vào tay trái.
Nụ cười trên môi Khương Nhuệ Trạch tắt lịm, anh ta nuốt nước bọt mau chóng giải thích: “Em…….em mới chỉ là đoán thôi, còn chưa đi xét nghiệm.”
“Mấy sợi tóc này hôm nay Hạc Hiên mới đưa cho em……”
Advertisement
“Anh cả…….anh bình tĩnh, em sai rồi! mà chân tướng chuyện này tối qua em mới biết. Em không cố ý, em chỉ là chưa kịp nói cho mọi người thôi mà”
Khương Nhuệ Trạch cuộn mình lại một góc, ôm lấy chính mình nhỏ yếu đáng thương cầu xin không bị ăn đòn.
“Đi tìm em gái trước đã, về xử nó sau.”
Khương Vân Sênh cản Khương Lệ Sính lại, tay kia thì ấn điện thoại. Nhưng mà trong điện thoại lại báo bên kia đã tắt máy!
“Em gái nhỏ không nghe máy?” Khương Lệ Sính cau mày.
Khương Vân Sênh mím môi: “Tắt điện thoại rồi, để em gọi lại.”
Hai người bước nhanh ra ngoài, Khương Nhuệ Trạch cũng vội vàng đi theo. Khương Vân Sênh gọi cho Bạc Hạc Hiên, chuông điện thoại vang lên nhưng chả có động tĩnh gì.
Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch thay đổi, “Hạc Hiên không nghe máy? Cậu ta và em gái nhỏ đi chung với nhau, bây giờ cũng muộn rồi, hai người đi đâu được chứ?”