*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm, vết răng đã biến mất rồi, những vết còn lại cũng không nhìn ra được gì đâu.”
Khương Mạn lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng nghĩ tới cái ‘thuốc giả’ ngày hôm qua của mình đúng là không phí công bôi, hiệu quả tốt hơn cả tưởng tượng.
Advertisement
Hai người tắt mic đi rồi thì thầm vào tai nhau, Mễ Kỳ không nhịn được: “Hai anh chị sao lại thì thầm thế?”
Khương Mạn nghiêng đầu nói: “Nói thầm với nhau không được à?”
Advertisement
Mễ Kỳ: “Cũng không phải là không được, chủ yếu là mọi người đều tò mò ……”
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhìn nhau.
Cư dân mạng trên khung bình luận cũng có dự cảm rồi.
(Anh PD Mễ Kỳ rước nhục vào thân rồi.)
(Mễ Kỳ thật lương thiện, dù cho gặp phải hai đại ma vương ……)
(Tôi đã tiên đoán được dự tính của ma vương, tôi đoán ra được bọn họ nói gì rồi.)
(Lại là một cái giá khác?)
(Bao nhiêu tiền! Nói! Cũng không phải là không trả nổi!!)