“Vậy thì anh không biết rồi.” Bạc Thiên Y nói: “Ước mơ của mẹ tôi là trở thành một diễn viên, nhưng thật không may, thân phận của bà ấy không cho phép.
Lý Mặc bỗng nhiên nhận ra.
Căn phòng trở nên yên lặng một hồi.
Bạc Thiên Y từ từ mở mắt, nhìn cái chân tàn tật của mình, giọng nói nặng nề mà kiên định:
"Cuộc đời này tôi không còn hy vọng gì rồi."
"Nhưng không ai được phép ngăn cản hạnh phúc của anh trai tôi!"
Cô ấy chưa từng gặp Khương Mạn, nhưng từ tận đáy lòng cô cảm thấy biết ơn Khương Mạn.
Anh trai cô dường như đã quay trở lại thành một người bình thường bằng xương bằng thịt rồi.
Bạc Thiên Y nhoẻn miệng cười, tốt quá rồi!
……
Một đêm không trăng và nhiều gió, Khương Mạn mặc một chiếc áo lông vũ con sâu, đeo chiếc mặt nạ chống nắng đi biển hình Pikachu kèm một chiếc mũ và ra khỏi nhà.
Khi nhân viên cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở khu dân cư nhìn thấy hành động đó của cô, cho rằng cô là cướp, suýt chút nữa đã báo cảnh sát!
Năm phút sau, cô bỏ ra hai tệ để mua một chiếc bật lửa rồi tháo mô-tơ điện ra, cầm nó trên tay bật tanh tách.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!