*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô bé này sao thế? Có phải là chạy vội quá mà không bắt kịp người, bị trúng gió rồi không? Ta thấy cháu run rẩy cả đoạn đường rồi.”
Ông lão quan tâm nói: “Mau về nhà uống chút nước ấm đi.”
Advertisement
“Ờm, thật ra thì cháu……” Khương Mạn đang muốn giải thích, Bạc Hạc Hiên ở đằng sau đã giúp cô nói luôn: “Cảm ơn ông ạ.”
Ông lão nhìn thấy Bạc Hạc Hiên, bất giác tăng âm lượng: “Chao ôi! Cái thằng nhóc này trông đẹp trai đáo để!”
Advertisement
Ánh mắt ông đảo qua giữa hai người, bỗng hiểu ra rồi.
“Là hai vợ chồng đúng không? Ta đã bảo mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, nửa đêm đội cái mũ chuột vàng ra ngoài làm gì?”
“Hầy, thanh niên ở Bắc Thành bây giờ áp lực công việc lớn quá, chắc chắn là thằng nhóc này nửa đêm rồi còn chưa về nhà, vợ cháu lo lắng mới ra cổng đứng đợi cháu chứ gì?”
“Nhưng mà cô bé này cũng có ý thức an toàn lắm đấy, đội cái mũ này ra đường không sợ gặp người xấu, người xấu gặp nó còn phải sợ ấy chứ.”
“Người trẻ tuổi đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc, vẫn phải chăm lo cho vợ nhiều hơn. Sau này ra đường đừng có đội cái mũ này nữa, trông ghê quá cơ. Yên tâm, có ông ở đây, người xấu không dám tới đâu!”
Ông lão lải nhải mãi, vừa mở miệng liền giống như cái máy phát thanh, không để cho Khương Mạn có một cơ hội chen lời vào.
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, thuận thế ôm eo Khương Mạn, gật đầu nói với ông lão: