Khương Mạn: “……” Có để cho người ta nói tiếp không vậy?
Cô trừng mắt với Bạc Hạc Hiên một cái, nói:
Advertisement
“Từ giờ đến thời điểm sản sinh dopamine vẫn còn sớm, và phenylethylamine, chất kích thích hệ thần kinh của tôi có thể bị chặn lại.!”
Khương Mạn hít sâu một hơi, hạ giọng: “Anh yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý hơn, kiềm chế bản thân để không động chạm tới anh, tuyệt đối không hủy hoại sự trong sạch của anh!”
Trong phòng khách, sự im lặng duy trì một lúc lâu.
Khương Mạn liếc nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên gương mặt anh trầm tĩnh như nước, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Trước khi tới đây, tôi rất yên tâm, nhưng bây giờ lại không còn yên tâm nữa.”
Anh nói chuyện không nhanh không chậm, đặt cốc nước xuống.
Nghiêng đầu qua, dựa sát vào Khương Mạn, tay nắm lấy cằm cô ấy, ép cô phải nhìn mình.