Khương Lệ Sính hít nhẹ một hơi, người người con gái đứng dưới ánh đèn trên sân khấu, ánh mắt dịu dàng:
“Em gái của chúng ta rất tốt, xứng đáng để được nhiều người yêu mến.”
Khương Vân Sênh ừ một tiếng, “Em ấy không phải vật sở hữu của chúng ta, hai mươi năm trước chúng ta để em ấy tự mình đối mặt với sóng gió, bây giờ đoàn tụ rồi, càng không thể dùng huyết thống để trói buộc em ấy.”
“Người thân thực sự, không nên ngăn cấm người khác quý mến em ấy, mà nên nhắm thẳng mũi dao vào những kẻ có ý đồ xấu xa với em mình!”
Khương Nhuệ Trạch nghe xong, lắp bắp nói: “Em...em cũng đâu có muốn dùng huyết thống để trói buộc em ấy, em chỉ là....”
Chỉ là muốn bảo vệ em ấy thôi……
Khương Lệ Sính nhìn em mình một cái, nhấc tay vỗ vào sau ót của nó.
Cười nói một câu: “Con trai ngốc.”
Khương Nhuệ Trạch lắc lắc đầu, làu bàu: “Cũng không đúng...nếu theo như cách nói của các anh, thì chúng ta không nên ngăn cản lão Bạc, mà nên dốc sức vun vén cho cậu ta và em gái chúng ta rồi....”
Hai vị anh trai nhà họ Khương “……”
Hai người đều không muốn nói chuyện với thằng ngốc này.
Khương Vân Sênh giữ vững nụ cười: “Nói thì dễ, làm mới khó, anh và anh cả cũng đâu phải thánh nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!