*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi xe dừng lại bên cạnh đường, Khương Mạn lấy khẩu trang ra đeo cho mình và Bạc Hạc Hiên, sau đó kéo anh xuống xe. Trong mắt người đàn ông có một chút bối rối, ngay sau đó tay anh đã bị cô nắm chặt.
“Hôm nay chúng ta không đi xe nữa, hàng ghế sau ngột ngạt quá!” Khương Mạn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
Advertisement
“Đêm nay trời cao, thoáng đãng, không khí trong lành, vô cùng thích hợp để đi bộ!”
Bạc Hạc Hiên sửng sốt, trong lòng bàn tay hơi ấm dần dần tăng lên.
Cách quan tâm của cô đánh thẳng vào tim anh khiến trái tim anh ấm áp trở lại.
Advertisement
Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Đúng là thời tiết rất ổn, nhưng không khí..."
"Yêu Nhi, nhìn phía sau em đi."
Khương Mạn quay đầu lại, nhìn thấy một thùng rác màu xanh lá cây siêu to, ngay cả trong một ngày lạnh giá như vậy cũng vẫn thu hút rất nhiều ruồi nhặng.
Khương Mạn: "..."
Cô che mặt lại, buông tay ra: "Em đi đây!"
Cô còn chưa bước được hai bước thì đã bị anh ôm từ phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, trầm thấp mà dịu dàng: