Không biết những người hầu trong phủ đã đi đâu hết
Đột nhiên, trên môi truyền đến một cảm giác lành lạnh, dòng nước ngọt ngào kèm với cái chạm môi vào làm vơi đi cảm giác khô rát nơi cổ họng.
Bất Ly nuốt xuống từng ngụm một, nhưng lượng nước đó quá ít, trong cơn mê "hắn ta" chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Nụ cười trầm thấp của nam nhân đột nhiên xuyên vào tai hắn ta.
Đầu óc đang mơ hồ của "hắn ta" đột nhiên bị kéo cho tỉnh táo lại, Bất Ly mở mắt ra chỉ thấy một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn xuống mình với vẻ giễu cợt và đầy tà khí.
"Hắn ta" vô thức muốn đẩy người kia ra, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào.
"Đừng vội, ta sẽ từ từ bón cho ngươi."
Khoé môi Lan Quy nở nụ cười nham hiểm, nâng ly nước lên uống, tay dùng sức bóp chặt hai má của Bất Ly. Hắn cúi đầu, dùng môi mình để bón, từ từ đưa nước vào miệng Bất Ly.
"Khụ… khụ khụ"
Bất Ly ho dữ dội, mặt càng đỏ bừng vì tức giận.
"Hắn ta" còn chưa kịp hét lên thì đã thấy cách đó không xa có một bóng người, khoảnh khắc đó như sét đánh ngang tai, hắn ta kinh ngạc nhìn đối phương...
Lý Phương run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng ta không nói nên lời trước cảnh tượng vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!