Ánh mắt Bạc Hạc Hiên loé lên, cười khổ một tiếng, nhịn lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng, chỉ nhẹ giọng than thở: “Rốt cuộc ai mới là yêu tinh…..”
“Nghỉ sớm đi, mai anh còn có cảnh, chắc không đưa em đi được.”
“Ồ, khoảng 5 giờ em sẽ đón Arthur.” Khương Mạn gật đầu.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô ánh mắt không rõ là đang nghĩ gì, hai con ngươi sâu thẳm như dã thú đang cố gắng kiềm chế bản thân. Cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng.
Cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ánh mắt Khương Mạn loé lên. Trong lòng lại có một cảm giác xa lạ dâng trào.
Giống như…….Không nỡ.
Khương Mạn tiễn anh ra cửa, cửa vừa mở ra anh liền lùi lại một bước, quay đầu nhìn cô. Trong đôi mắt anh như có gì đó muốn thoát ra ngoài.
“Trước khi đi, anh vẫn muốn phạm quy thêm một lần nữa.”
……
Khương Mạn đưa Arthur tới Bắc Thành. Sau khi cô đi đoàn làm phim lại thấy có chút trống trải. Đặc biệt là mấy anh em hậu cần, không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn nữa rồi…….
Đồng chí lão Vân cảm thấy may mắn, nhưng đây lại là một chuyện khác.
“May mà không để con nhóc Khương quay đoạn nhạc cuối phim, nếu không xem xong phim này sẽ có một đám bị điếc đi từ trong rạp phim ra.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!