*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ca sĩ Nine từ lúc debut tới giờ đây là lần đầu anh để lộ mặt thật, nhưng anh lúc này giống như muốn vụn vỡ, như một kẻ cô độc bị không gian vứt lại, anh khát vọng, anh cầu mong một tia sáng sẽ xuất hiện.
Giọng của anh bắt đầu mất kiểm soát, thậm chí giai điệu cũng đã lệch lạc. Đó không phải là sự điên cuồng mà là cảm xúc đâm xuyên qua tim mọi người.
“Anh muốn rời đi, anh không muốn chỉ là một người đứng bên cạnh chứng kiến…..”
Advertisement
“Anh muốn thỉnh cầu các thiên thần……”
“Cho em tất cả…….”
Advertisement
“Tình yêu thương……”
Trên sân khấu đột nhiên tối om, bên dưới vang tiếng khóc của người hâm mộ, có người thì thổn thức mãi không thôi.
Tang Điềm cũng khóc như chó rồi, nước mắt nước mũi tèm lem, lấy tay quệt ngang quệt dọc, “Huhuhu, Tiểu Man của nam thần ở đâu?”
“Chị, em đau lòng quá……”
Tang Điền muốn được ôm, vừa quay đầu lại thì sững sờ, Tang Điềm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Khương Mạn, cô ấy khóc ướt cả mặt nhưng trong ánh mắt lại có ý cười ấm áp.
Sau đó Tang Điền mới để ý Khương Mạn đã thắt xong dây an toàn, cô hỏi ngốc một câu: “Chị, chị định làm gì?”
Khương Mạn lộ ra một nụ cười xán lạn, nước mắt vẫn rơi xuống: “Chị phải đi nói với anh ấy, thiên thần nghe thấy lời của anh ấy rồi.”
Tang Điềm lại càng không hiểu gì.
Lúc này trực thăng đã hạ độ cao, tiếng cánh quạt của trực thăng thu hút ánh mắt của khán giả bên dưới, mọi người ngẩng đầu nhìn thứ to đùng lù lù trên đầu mình. Khán giả ngơ ngác, đây là tiết mục đặc biệt của nhạc hội à?