Những fan không dành được vé tập trung ở bên ngoài, khi buổi biểu diễn diễn ra thì đã tản đi khá nhiều, hai người nhanh chóng chuồn ra từ cửa thoát hiểm.
Vừa ra ngoài, Bạc Hạc Hiên đã gọi điện tới, trực tiếp ở trên không trung chỉ huy tuyến đường.
Ở con đường nhỏ bên ngoài khu biểu diễn, có một chiếc Maybach đã đậu sẵn từ lâu, chìa khóa xe để ở ngay bên cạnh cần gạt nước.
Khương Mạn lái xe, đi thẳng về phía trung tâm thành phố.
Trên xe, ánh mắt Khương Tử Mặc không rời khỏi cô, chỉ lo sợ vừa chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.
Con đường trở về rất thuận lợi, sau khi vào thành phố, Khương Mạn lái xe tới bệnh viện Hoàn Vũ.
Sau khi tới bãi đỗ xe, cô mới nghiêng đầu nhìn Khương Tử Mặc.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Hốc mắt Khương Tử Mặc đỏ ửng, không nhịn được mà mỉm cười: “Đừng gọi anh tỉnh lại, để anh mơ thêm một lúc nữa.”
“Không phải mơ.” Khương Mạn nắm lấy tay anh, “Anh tư, thật sự là em đây.”
“Anh biết, chỉ là anh.... chỉ là anh không dám tin.” Khương Tử Mặc vui mừng đến bật khóc, “Hóa ra trên thế giới này đúng là có kỳ tích.”
“Tiểu Man, có thể nói cho anh biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!