Bạc Hạc Hiên cười nhắm tịt cả mắt lại, đưa một tay lên ôm mặt xấu hổ cau cả mày lại.
Anh mở mắt ra nhìn khuôn mặt tò mò của cô trên màn hình qua những khe ngón tay của mình, bất giác trong đầu hiện lên một câu: Nếu có thắng thua, thì người thua nhất định là anh ta…….sớm đã bại dưới tay cô ấy rồi…….
Tiểu Yêu Nhi này toàn vô ý quyến rũ anh…..
Advertisement
Bạc Hạc Hiên từ từ bỏ tay xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
“Với anh mà nói, em mãi mãi là người chiến thắng.”
Mắt Khương Mạn loé lên, nghe thấy anh ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ cúi đầu trước em thôi.”
Advertisement
Từng câu từng chữ như là pháo hoa bừng sáng trong đêm, làm người ta chói mắt.
Cô mím môi nhưng lại không giấu nổi nụ cười, cô đảo mắt một rồi nói: “Em không cần biết, chả ai làm chứng cho chiến thắng này nên sẽ không cho anh danh phận đâu.”
Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, giọng điệu có chút bất lực: “Xem ra phải gọi đạo diễn Vân tới đây tăng ca mới được.”
Khương Mạn cười trộm, cười xong cô mới nhớ ra một việc, ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên. “Có phải trong tay anh có chứng cứ phạm tội của em?”
“Hả?”
“Khụ……chính là, cái lần ăn canh bị ngộ độc……”Khương Mạn gian nan nhắc lại cái đêm ăn canh bị ngộ độc dẫn tới hoang tưởng, “Nhà anh có camera, mấy cái video quay lại đâu rồi?”
Bạc Hạc Hiên cười: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?”
“Không phải anh không biết, anh tư em có thể nằm mơ mấy mọi chuyện của em.”Khương Mạn cắn răng cố gắng nói nốt: “Anh ấy mơ thấy chuyện đó.”
Bạc Hạc Hiên hơi ngạc nhiên, à chuyện này…….Anh thật sự không nghĩ tới,
“Mơ thấy toàn bộ mọi chuyện?”
Khương Mạn – người đàn bà sát thép có chút xấu hổ: “Cũng không phải là toàn bộ. Chỉ là nghe thấy……bánh crepe trứng gì gì đó……”