(Nǐ hǎo trong tiếng TRung có nghĩa là xin chào mà từ hǎo còn có nghĩa là ổn, tốt, khoẻ…)
Sau khoảng ba giây im lặng, Khương Tử Mặc vẫn nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh: "Tại sao 12 giờ đêm anh lại xuất hiện trong phòng em gái tôi. Tôi cần một lời giải thích hợp lý."
Bạc Hạc Hiên vẫn nở nụ cười: "Dù tôi có nói thật e rằng anh cũng sẽ không tin đâu."
"Không sao cả."
"Lấy giấy..."
Vẻ mặt của Khương Tử Mặc hơi thay đổi: "Con bé đâu?"
Bạc Hạc Hiên: "Tầng dưới, bụi cỏ."
"Tại sao anh không vào tầng 1?"
"Cửa khóa rồi mà cô ấy đang cần gấp."
Cơ mặt của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, vừa không thể diễn tả được.
Đêm khuya, bụi cỏ, giấy vệ sinh, cần gấp… Bốn yếu tố này có thể tạo nên một tác phẩm "độc và lạ"!
Khương Tử Mặc mím môi: "Đi đi, đừng bắt con bé phải chờ lâu."
Bạc Hạc Hiên: "..."
Anh cảm thấy Khương Tử Mặc có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không biết phải giải thích từ đâu.
Khương Tử Mặc: "Đừng nói với con bé là tôi đã nhìn thấy anh để tránh ngại ngùng."
Bạc Hạc Hiên: Tại sao lại ngại ngùng?
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em gái tôi thích cậu."
Bạc Hạc Hiên: "... ừm." Khóe môi anh khẽ cong lên: "Tôi cũng rất thích cô ấy."
"Chuyện concert tôi còn chưa kịp cảm ơn anh một cách nghiêm túc." Vẻ mặt Khương Tử Mặc nghiêm túc:
"Hy vọng anh Bạc có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh vào lần sau. Còn bây giờ với tư cách là anh trai của Tiểu Mạn, có một số chuyện tôi nhất định phải tự mình tìm hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!