Nhấp một ngụm, khẽ nhếch mép cười, nhìn Hoa Thành Hùng: “Tổng giám đốc Hoa nhìn tôi làm gì, không hoan nghênh à?”
“Biết rõ còn hỏi!” Hoa Thành Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Ở đây không hoan nghênh cô!”
Advertisement
Khương Mạn nhún vai, nở nụ cười đầy ác ý: “Không hoan nghênh à, thế ông cứ cố mà nhịn xuống đi.”
Cô lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Tôi không đi thì ông làm gì được nào?”
Advertisement
Miệt thị thẳng thừng, giống như một con dao sắc, chém Hoa Thành Hùng thương tích đầy mình, mất mặt hoàn toàn!
Đúng vậy, Khương Mạn không đi thì Hoa Thành Hùng làm gì được cô nào?
Thậm chí chẳng thèm mỉa mai vòng vo, chính là xem thường ông đấy!
“Tổng giám đốc Hoa, ông đừng có thấy người ta nể mặt mà còn không biết điều, Khương tiểu thư có thể tới dự là vinh hạnh của ông đấy.” Vương mập thấy vậy liền đứng ra, vạch rõ lập trường với Hoa Thành Hùng.
“Đây chính là vận đổi sao rời, đâm vào chỗ chết!”
“Theo tôi thấy Khương tiểu thư đã nhân nghĩa lắm rồi, có người mẹ nuôi và cha dượng như này, vẫn còn lưu lại cho bọn họ một con đường sống.”
Những kẻ ném đá xuống giếng* lần lượt xuất hiện.
(*ném đá xuống giếng: hành vi thấy người khác gặp nạn không cứu giúp mà còn hùa vào hại thêm.)
Khương Mạn không thèm nhìn đám hề này nhảy nhót, cầm trong tay kịch bản phản diện, cô diễn một cách sinh động vai một kẻ chuyên ức hiếp người khác.